Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 133 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Sáng hôm sau, Tả Thiệu Khanh cường ngạnh lôi kéo Lục Tranh đi thỉnh an Lão phu nhân, lúc nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Lão phu nhân và bọn hạ nhân, Tả Thiệu Khanh lại có chút hối hận.



“Lão bà tử còn tưởng rằng sáng hôm nay không thể nhìn thấy hai đứa nha.” Lão phunhân trêu ghẹo một câu, nói thật, con trai tìm được ý trung nhân cũng không dễ dàng, người cũng sắp hai mươi rồi còn là một kẻ lưu manh (giải thích một tí: người đã hai mươi vẫn chưa kết hôn thì chưa được xem là trưởng thành, lông bông), bênngười ngay cả một gã sai vặt có tướng mạo đẹp, nam sủng luyến đồng cũng khôngcó.



Không hề giống một đại thần tay cầm trọng binh.



Tả Thiệu Khanh cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn mang theo màu hồng nhạt, tuy y và Lục Tranh cái gì cũng không làm, nhưng hai người cùng một phòng, nằm chung một giường là sự thật, không thể không khiến người khác nghĩ lung lung được.



Cùng Lão phu nhân dùng bữa sáng phong phú, Tả Thiệu Khanh liền vội vàng cáo từ,tiếp tục ở lại, đối với lời đồn bên ngoài người không biết chuyện khẳng định đã xác định y là nam sủng của Lục Tranh.



Lục Tranh với tư cách là trọng thần triều đình, theo lý sau khi trở lại kinh thành nêntrước tiên đi hoàng cung phục lệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh),nhưng ngày hôm qua bởi vì chuyện của Tả Thiệu Khanh, hôm nay bất luận nói nhưthế nào đều phải đi gặp Chiến Viên Phong.



Hai người ở cửa nhà mỗi người đi một ngã, lần này, Ẩn Nhất mang theo tám thị vệ quang minh chính đại hộ tống Tả Thiệu Khanh trở lại Tả gia, hơn nữa lấy lý do “Lụccông gia dặn dò, bảo hộ hội nguyên năm nay an toàn” trở về Tả gia.



Mọi người Tả phủ vừa hầu hạ chủ tử dùng xong bữa sáng, quản sự gã sai vặt ra ngoài mua sắm vội vã xông vào, không đợi Tiết thị làm khó dễ liền quỳ xuống nói: “Lão gia, phu nhân, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện...”



Tiết thị ném mạnh đũa ném xuống, chất vấn: “Không tốt cái gì?” Sáng sớm liền thấy lời phiền lòng như vậy, mặc cho ai cũng không thoải mái.



Quản sự tuổi cũng hơi lớn dập đầu nói: “Các nô tài vừa rồi ra ngoài mua sắm, ở trên đường nghe thấy không ít lời đồn….đều là nói về Tả phủ chúng ta.”



“Này thì có cái gì? Từ lúc vào kinh, nhà chúng ta lúc nào không có người chỉ trích?Ngạc nhiên cái gì.”



“Lão gia…không phải như thế, ngài không biết bọn họ đều đã truyền cái gì, này…này…” Quản sự dù không sợ hãi lão gia phu nhân, cũng không dám nói ra những lời đồn ác tâm.



“Có lời gì thì nói, ấp a ấp úng làm gì?” Tả Uẩn Văn thấy quản gia vẻ mặt do dự, liềnbiết chỉ sợ lại là lời khó nghe gì, ông ta tâm tư khẽ động, lo lắng hỏi: “Phải hay không là…chuyện đại tiểu thư truyền đi rồi?”



Ông ta liền biết chuyện này giấu không nổi, kinh đô nước sâu như vậy, muốn biết chuyện này không hề khó.



Quản sự kia gật đầu lại lắc đầu, sắc mặt xám tro, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tiết thị, quyết định phu nhân không hỏi hắn ta liền không mở miệng, những lời kia từ trong miệng mình nói ra tuyệt đối chiếm không được chỗ tốt.



Thế nhưng Tiết thị làm sao có thể không hỏi? Ý nghĩ của mụ hiển nhiên cùng Tả Uẩn Văn giống nhau, phất tay vẫy lui hạ nhân: “Quản sự Đồng, ngươi nói xem, bên ngoài đến cùng là truyền cái gì?”
Quản gia nhớ tới Tả tam gia đêm qua ở nhà ai, lập tức bị hù dọa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người cũng lui về phía sau mấy bước.



Tả Thiệu Yến hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, gã ta so với quản gia sớm biết chuyện của Tả Thiệu Khanh và Lục công gia, trong lòng cũng có chút sợ sệt.



Gã ta đè xuống không vừa lòng trong lòng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tam đệ ngươi làm gì vậy? Sao có thể để cho người ngoài tùy tiện tổn thương người Tả gia?”



Tả Thiệu Khanh tốt tính cười: “Đại ca vừa rồi cũng nhìn thấy, mấy hạ nhân chẳng phân biệt được tôn ti trật tự vậy mà muốn đánh đệ, đệ tuy nói chỉ là thứ xuất, nhưng dầu gì cũng là chủ tử Tả gia, không thể tùy theo bọn họ làm càn như vậy.”



Tả Thiệu Yến nhìn đệ đệ ở trước mặt mình vẫn ngồi ngay ngắn, có chút cảm giác hoảng hốt, mấy tháng ngắn ngủn, đệ đệ này thay đổi khiến cho người khác không dám nhận biết.



Nhưng không thể không nói, vận may của y thật sự là tốt, thi hương thi hội thành tích nổi bật, hiện tại lại được phủ Trấn quốc công ưu ái, những điều này đều là vốn liếng để y cuồng ngạo.



Chỉ là không nghĩ tới, y hiện tại chẳng những dám tính kế toàn bộ Tả gia, còn khôngtôn trọng người bề trên: “Tam đệ, đừng quên người cũng họ Tả.”



Tả Thiệu Yến sắc mặt nặng nề có thể chảy ra nước: “Truyền ra lời đồn như vậy đối với ngươi có chỗ gì tốt? Chẳng lẽ Lục công gia sẽ thích người bôi đen gia tộc như vậy?”



“Đại ca thật sự là hiểu lầm, đệ sao có thể làm ra loại việc đại nghịch bất đạo như vậy,chẳng qua…không có lỗ hỏng gió không thổi đến, muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, làm liền không sợ người biết.”



“Ngươi…” Cho dù Tả Thiệu Yến tính cách trầm ổn cũng bị tức nổ phổi, gã ta hạ giọng khuyên bảo nói: “Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ đã có chỗ dựa liền mọi sự đại cát,ngươi cho là Trấn quốc công có thể hậu thuẫn cả đời cho ngươi sao?”



Nói khó nghe một chút, Tả Thiệu Khanh chẳng qua là một nam sủng đồi phong bại tục mà thôi, rốt cuộc là vì cái gì khiến y cho rằng có thể dựa vào thế lực của Trấn quốc công tiêu diệt uy phong nhà mình?



Còn không biết xấu hổ dẫn thị vệ phủ Trấn quốc công vào trong nhà diễu võ dương oai?



“Đại ca lại hiểu lầm rồi, Lục công gia…” Tả Thiệu Khanh hụt hẫng thở dài, bộ dáng nghĩ lại chuyện cũ mà kinh sợ.



Tả Thiệu Yến nhìn ở trong mắt, tâm tư khẽ động, gã ta thở dài ôn hòa nói: “Tam đệ, hai huynh đệ chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”



“Được.” Tả Thiệu Khanh vô cùng vui sướng, y đang muốn xem Tả Thiệu Yến còn cóthể xuất ra mánh khóe gì.