Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 135 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tiết thị không biết khi nào thì tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường nhìn một màn “hài hòa” ở trước mắt, con trai mụ đang dìu con dâu mang thai, trượng phu của mụ cố gắng hết sức nịnh nọt đứa con dâu mụ không thèm để vào mắt.



Tả Thục Tuệ là người đầu tiên chú ý thấy Tiết thị tỉnh lại, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi này, nàng đã trải qua sợ hãi và kinh hoàng trước nay chưa từng có.



Lúc này nhìn thấy Tiết thị liền giống như đã có người đáng tin cậy: “Nương, ngài phải làm chủ cho con.”



“Khóc cái gì khóc?” Tiết thị trong mắt tràn ngập âm tàn, thanh âm khàn khàn như bà lão.



Tả Thục Tuệ bị bộ dáng này của mụ dọa hoảng sợ, lúc trước nhị ca gặp chuyện không may, Tiết thị cũng trải qua một khoảng thời gian ngắn điên cuồng, nhưng so với giờ phút này thì còn tốt hơn rất nhiều.



Hạ nhân trong phòng trước khi Tiết thị mở miệng liền đồng loạt cúi đầu, Tiết thị điên cuồng thô bạo khiến cho lòng người còn sợ hãi.



“Nương…” Tả Thục Tuệ dần dần buông tay Tiết thị dùng tay áo lau nước mắt, có phần bất lực nhìn mụ.



“Chẳng qua là một chút sóng gió mà thôi, năm đó Tả gia bị đuổi khỏi kinh đô chúngta còn có thể trở lại, huống chi là một chút lời nói tổn thương?” Tiết thị xuống giường, thân thể lay động một chút mới đứng vững, Chu thị vội vàng đỡ lấy người,lại phủ thêm áo choàng cho mụ mới dìu mụ đi qua ngồi trên giường mềm nhỏ ở bên cạnh.



Tả Thiệu Khanh có chút ngoài ý muốn với sự cứng cỏi của Tiết thị, chẳng qua trong lòng lại không có nửa điểm hối hận và đồng tình.



“Lão gia, hiện tại việc cấp bách là phải làm sáng tỏ lời đồn ở bên ngoài, chuyện Tả Thiệu Lăng lừa không được coi như xong, ta định để cho người đưa nó đi điền trang vùng ngoại ô tĩnh dưỡng, chuyện của Thiệu Yến và Thục Tuệ thì phải nhanh chóng xử lý.”



Tả Uẩn Văn là người tính tình luôn mềm yếu, trước đây cũng không có chủ kiến, lời nói này của Tiết thị vừa vặn không khác suy nghĩ của ông ta là bao, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.



Chỉ là nên làm sao thay đổi lời đồn bên ngoài, cả nhà đều không nói ra lời.
“Hồ đồ.” Tả Uẩn Văn là người đầu tiên phát tác, chỉ vào Tả Thiệu Khanh mắng: “Ngươi nghịch tử này, người ngoài nói bậy nói bạ thì thôi, ngươi như thế nào cũng ngu xuẩn như vậy?”



Tả Thiệu Khanh nhìn về phía ông ta liếc mắt: “Phụ thân, xem ra năm đó tình ý ngươi đối với nương ta đều là giả dối, thậm chí ngay cả bà chết như thế nào cũng không tra rõ ràng, làm cho bà chết không nhắm mắt, chẳng lẽ buổi tối bà cũng không tới thăm ngươi sao?”



Tả Uẩn Văn thân mình thoáng run rẩy, dường như nhớ tới thảm trạng khi chết của Nguyễn thị, thanh âm hạ thấp hai độ nói: “Thiệu Khanh, ngươi đừng nghe gió chính là mưa, người ngoài đều là trình bày lung tung, như thế nào có thể tin?”



“Không, ta tin.” Tả Thiệu Khanh con mắt nhìn chằm chằm vào Tiết thị: “Tiết thị,ngươi cứ nói đi?”



“Quả thực là lời nói vô căn cứ, bịa đặt, ngươi đứa con bất hiếu này, cũng dám cùngmẹ cả nói chuyện như thế.”



Tả Thiệu Khanh từ trong lồng ngực rút ra một tờ giấy, ở trước mặt Tiết thị giũ giũ: “Đây là mẫu đơn kiện đêm qua ta ghi, ngươi không thừa nhận cũng không sao, việc này tự do quan phủ kết luận.”



Nguyễn thị là lương thiếp, cũng không phải nô tài Tả phủ, là được pháp luật bảo hộ, Tiết thị tuy là đương gia chủ mẫu, nếu mụ thực hại chết Nguyễn thị dựa theo pháp luật cũng phải thẩm vấn tội cố ý giết người, không chết cũng phải bị lưu vong.



Đương nhiên, việc riêng trong hậu viện đại gia đình có rất ít người sẽ náo loạn lên quan phủ, đầu tiên, việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, thứ hai, cũngrất ít người sẽ kiện mẹ cả lên công đường, cái này đánh đồng với vứt bỏ danh dự gia đình, là vô cùng bất hiếu.



Dù cho kiện thắng, người cáo trạng mẹ cả cũng sẽ mang trên lưng tội danh đạinghịch bất đạo.



Tiết thị hiển nhiên cũng là nghĩ đến điểm ấy, nhổ một miếng nước bọt trên mặt đất: “Có gan liền đi kiện. Ta một bà lão khòm lưng sợ cái gì? Ngược lại là ngươi, mang trên lưng tội danh bất hiếu, đời này cũng đừng nghĩ xuất đầu.”



Tả Thiệu Khanh không thèm để ý cười cười, hiếu và bất hiếu cũng không phải định nghĩa như vậy, huống chi, y có từng nói muốn chính mình ra mặt sao?