Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 142 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Buổi tối uống không ít rượu, Tả Thiệu Khanh ngồi chốc lát liền cảm thấy bứt rứt đến phát hoảng, liền tìm gã sai vặt dẫn đường, vườn hoa mẫu đơn nằm ở phía sau Giang phủ, cách nhà xí hơi xa.



Đằng trước gã sai vặt mang theo đèn lồng dẫn đường, lưng hơi cong, người hầu nàythấy vị gia này ngay cả đại thần triều đình cũng dám tùy ý đạp tùy ý đánh, thái độtrở nên cực kì cung kính.



Nghĩ hắn ta chẳng qua chỉ là một nô tài ở Giang phủ, lỡ như đắc tội vị gia này, người ta nghiền chết hắn ta giống như nghiền chết một con kiến, hơn nữa nhìn tình huống vừa rồi, Giang Tả hai nhà cũng sắp trở thành thân gia.



Bởi vì nhà xí có chút xa, hắn ta sợ Tả tam gia không nhịn được, cố ý chọn đường đinhỏ nhanh và tiện, lại đi trong chốc lát, vườn hoa hai bên đường nhỏ truyền đếnmột chút động tĩnh.



Gã sai vặt cho rằng lại là đôi uyên ương kia nửa đêm hẹn hò, cũng không để ý, lại nghe thấy nam tử cao lớn quát khẽ một tiếng: “Ai ở chỗ đó? Đi ra.”



Ẩn Nhất lập tức kéo Tả Thiệu Khanh ra phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm một chỗ vườn hoa, Tả Thiệu Khanh cũng không dám khinh thường, vụng trộm sờ lên thắtlưng của mình.



Đó là vũ khí thích hợp Lục Tranh nhắc đến với y nhất, lúc Tả Thiệu Khanh cầm tớitay thậm chí không biết là thứ gì, vừa mỏng vừa mềm, lại vô cùng sắc bén.



Sau đó Lục Tranh diễn tả một hồi mới biết là nhuyễn kiếm, Lục Tranh thận trọng, để cho người đặc chế các loại bao lưng, vừa vặn có thể giấu nhuyễn kiếm trong bao lưng quần.



Gã sai vặt thấy hai vị gia này bộ dáng như lâm đại địch, trong lòng cười thầm một tiếng, hướng về phía trong vườn hoa nói: “Ai ở trong vườn hoa, còn không mau chạy ra đây bồi tội hai vị gia.”



Trong vườn hoa lại phát ra vài tiếng động sàn sạt, sau đó thật sự có hai bóng người lảo đảo chui ra.



Chỉ là…lúc Tả Thiệu Khanh thấy rõ mặt hai người kia, lập tức mất tự nhiên ho khanmột tiếng.



Bởi vì, núp ở chỗ này vậy mà là hai nam nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng quần áo mấttrật tự, hiển nhiên làm chuyện cũng là không thể để cho người thấy.



Gã sai vặt tuy thắc mắc mình như thế nào chưa thấy qua hai hạ nhân này, nhưng bị sự việc hai nam nhân đang làm kích thích một chút, thoáng cái cũng không có suy nghĩ sâu.



Trong Giang phủ có một vị thiếu gia thích nam phong, tự nhiên đối với việc này độ chấp nhận cũng cao một chút, gã sai vặt chỉ là dạy dỗ hai người kia vài câu: “Còn không mau chóng xin lỗi hai vị gia? Làm khách quý khó chịu các ngươi gánh chịu nổi sao?”



Hai người kia cúi đầu đi tới, khom lưng, nhìn bộ dáng muốn quỳ xuống, nhưng tại lúc ba người buông lỏng cảnh giác, hai người kia đột nhiên nhảy dựng lên, từ trong tay áo tung ra một thanh lợi kiếm, thẳng tắp hướng về vị trí Tả Thiệu Khanh đâm tới.



Tả Thiệu Khanh đứng ở phía sau Ẩn Nhất, công kích đầu tiên thuận lợi bị Ẩn Nhất hóa giải, nhưng hai thanh kiếm tách y và Ẩn Nhất ra.
Có thể lăn lộn đến nhị phẩm đều không phải là ngu xuẩn, hai câu nói ngắn ngủn đủ để bọn họ hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc.



Hơn nữa bọn họ vừa rồi cũng nhìn thấy biến hóa trong hoàng cung, trải qua suy đoán kết hợp với sự việc, không khó đoán ra chân tướng sự việc.



Ban ngày còn tốt, buổi tối hoàng cung liền bắt đầu đề phòng, cho nên nhất định không phải là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, chỉ có thể là bên trong có người tạo phản.



Mà trong hoàng tử của tiên đế còn thừa lại ngoại trừ Tứ hoàng tử Duệ Khánh Vương đã trưởng thành, còn lại cũng chỉ là đứa nhỏ, ngoại trừ Duệ Khánh Vương bọn họ cũng nghĩ không ra những người khác.



Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, Tứ hoàng tử vẫn luôn biểu hiện thanh tâm say đắmthư họa vậy mà cũng có dã tâm như thế, hơn nữa không biết lúc nào lại lung lạc Cửu vệ kinh đô ở trong tay.



Binh Bộ Thượng Thư hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên đất: “Hoàng thượng thứ tội,vi thần sơ xuất trong việc giám sát, vậy mà không biết Tử Trạch từ khi nào sinh ralòng phản nghịch.”



Thương Thủ Phụ tiến lên một biết, sang sảng nói ra : “Từ thống lĩnh chính là cháu ruột Từ thái phi, năm đó được tiên đế coi trọng, không nghĩ đến vậy mà đi đến con đường phản nghịch này, thần cho rằng, hôm nay an nguy của bệ hạ quan trọng nhất, lẽ ra là trước điều phái Kinh Kì Doanh đến hộ giá.” Nói xong còn không quên liếc nhìn Lục Tranh thật sâu.



Mọi người hiểu ý hắn ta, một vạn binh Kinh Kì Doanh công thêm một vạn binh mã Trấn quốc công đóng giữ ở vùng ngoại ô kinh thành, liền đủ đối kháng nhân mã Cửu vệ kinh đô.



Lục Tranh trong tay cầm trọng binh, nhưng ở phụ cận kinh đô chỉ có một vạn binh mã, đầu tiên là đem số lớn binh mã để lại chỗ này cũng là lãng phí, thứ hai cũng là vì không khiến cho quần thần kiêng kị.



Chiến Viên Phong không lập tức làm ra quyết định, bởi vì hắn ta còn không cách nàocam đoan người Kinh Kì Doanh không bị Duệ Khánh Vương thu mua, lỡ như dẫn sói vào nhà, ngược lại là hai mặt thụ địch.



Ngay tại lúc hắn ta cân nhắc được mất, thủ lĩnh cấm vệ quân đã mang đến cấp báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, phản quân bao vây hoàng cung rồi.”



“Đã đến bao nhiêu người?”



“Nhìn ra ở bên dưới không quá một vạn.”



Chiến Viên Phong liếc nhìn mấy đại thần, quyết đoán từ trong lỗ khảm ngọc lấy ra binh phù, thận trọng đưa cho Lục Tranh: “Ái khanh, trẫm giao quyền chỉ huy Kinh Kì Doanh cho ngươi, nếu không phục, ngay tại chỗ giết chết không luận tội.”



“Thần tuân chỉ.”