Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 153 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Chiến Viên Phong trong lòng thở dài, nhìn hai nam nhân quỳ chung một chỗ, vậymà không hề cảm thấy quái dị, đặc biệt xứng đôi, hắn ta tượng trưng hỏi một câu: “Chúng ái khanh nghĩ như thế nào?”



Các võ quan vốn đối với Lục Tranh kính nể có thêm, tư tưởng cũng không cổ hủ như vậy, đương nhiên là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.



Quan văn thì tỏ thái độ không giống nhau, có trầm mặc, có kháng cự, có không ủng hộ, nhưng kháng cự thì kháng cự, bọn họ cũng chỉ là biểu hiện trên mặt, không có người đi ra phản bác.



Chiến Viên Phong muốn cũng không phải bọn họ ủng hộ, chỉ là nếu không có ai phản bác thì tốt: “Ha ha… đã không có người phản đối, người trong cuộc lại lưỡngtình tương duyệt, trẫm cũng không thể lấy gậy đánh uyên ương, người tới, truyềnchỉ…”



“Hoàng thượng…” Không ít thần tử kinh hô một tiếng, chẳng lẽ thật sự muốn thánh chỉ tứ hôn? Đây chính là việc xưa nay chưa từng có.



“Như thế nào?” Chiến Viên Phong vẻ mặt vô tội nhìn mọi người, chỉ vào Thương Hiển Dương hỏi: “Thương thủ phụ, ngươi có dị nghị gì?”



Thương Hiển Dương đứng đầu quan văn, mặc kệ sau lưng có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm chờ mong, đứng ra lanh lảnh nói ra: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần cảm thấy dựa vào công lao bất thế của Trấn quốc công, đưa ra yêu cầu như vậy cũng không quá phận, chỉ là...việc này dù sao xưa nay chưa từng có, thần lo lắng mọi người trong dân gian noi theo, rối loạn cương thường.”



Chiến Viên Phong tùy ý phất tay: “Không cần lo lắng, trẫm sẽ hạ chỉ, trừ phi thánhchỉ tứ hôn, nếu không dân gian không thể tự mình cưới nam thê.”



Thương Hiển Dương đã ở trong lòng cân nhắc lợi và hại một lần, cũng biết Hoàng thượng đối với lần tứ hôn này buộc phải làm, vì vậy gật đầu tán thưởng: “Hoàng thượng anh minh.”



Chiến Viên Phong cũng lười nghe lý do của người khác, trực tiếp ngăn chặn miệngcủa những quan văn kia: “Vừa rồi Thương thủ phủ nói, dựa vào công lao của Trấn quốc công cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn như vậy cũng không quá phận, trẫm ngượclại cảm thấy uất ức hắn, không bằng hôn lễ của Trấn quốc công liền do Lễ bộ toàn quyền phụ trách, dựa theo cấp bậc Vương gia làm, tiêu phí từ kho cá nhân của trẫmlĩnh, không thể có bất kì chỗ nào sơ suất.”


Tả Thiệu Khanh ngẩng đầu, chậm rãi in đôi môi ở trên cằm Lục Tranh, nhắm lại con mắt cay cay, che giấu nồng đậm may mắn ở dưới đáy mắt.



Lục Tranh cúi đầu, ở khóe miệng của y nhẹ nhàng hôn trả, sau đó chuyển bờ môi qua khóe mắt y, đem một giọt nước mắt cay đắng tràn ra nuốt vào trong bụng.



Hắn không biết Tả Thiệu Khanh tại sao khóc, nhưng hắn nhìn ra được Tả Thiệu Khanh là vui vẻ, dây cung nào đó trong lòng bị kích thích, có một loại ánh sáng tỏara ở trong lòng nhưng chưa từng nhận thức.



Lúc này là thời gian cơm tối, người đi trên đường đã ít đi rất nhiều, những cũng không phải một người cũng không có, nhưng tất cả giống như bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích nhìn hai nam nhân trên lưng ngựa ôm nhau.



Dân chúng kinh đô không có mấy người không biết Lục công gia, mà danh tiếng của Tả Thiệu Khanh lại không nhất định ai cũng biết, chỉ là từ tư thế thân mật của haingười cũng không khó đoán ra thân phận y.



Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân bọn họ ngơ ngác, bọn họ kinh ngạc chính là biểu hiện của hai người lúc này, đó là một loại ấm áp không cách nào nói rõ, làm cho người say mê, làm cho người hướng tới, giống như thần tiên quyến lữ, hơn nữa hai nam nhân hành động thân mật như thế vậy mà tuyệt đối không khiến cho người chán ghét.



Thị vệ đi theo phía sau cẩn thận đề phòng bốn phía, không hề bởi vì bầu không khí kiều diễm phía trước của hai vị chủ tử mà buông lỏng, chỉ là trong lòng nhịn không được nói thầm: Không ngờ đến Lục công gia vậy mà sẽ có một mặt dịu dàng như vậy, thực sự nên để cho đám quê mùa trong quân doanh kia nhìn một chút.



Nghĩ như vậy, bọn họ đối với phu nhân tương lai càng là kính nể có thêm, có thể làm cho Lục công gia đối đãi như vậy, thực không phải người bình thường có thể làm được.



Tả Thiệu Khanh chậm rãi mở to mắt, chống lại ánh mắt dịu dàng của Lục Tranh, khóe miệng chậm rãi biến thành một nụ cười sáng lạn.



Lục Tranh nhìn chằm chằm mặt y hồi lâu, vô luận là con ngươi trong suốt nhuậnnước, hay là đôi má nhuộm lên đỏ ửng, đều bị hắn hận không thể cất giấu kĩ