Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 158 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tả Thiệu Khanh hai chân vừa chạm đất liền bị vẻ mặt tươi cười phóng đại của người chăm sóc nàng dâu dọa sợ, không đợi y kịp phản ứng trong tay liền bị nhét một mảnh dắt tay đỏ chót.



Đây là…? Tả Thiệu Khanh không lời gì để nói, này nếu lại đội khăn voan lên trên đầu,y và tân nương tử không khác nhau lắm.



Đang muốn cự tuyệt, chỉ thấy đầu khác được dắt ở trong tay Lục Tranh, còn trựctiếp chăm chú thâm tình nhìn y.



Trong lòng khẽ run kên, Tả Thiệu Khanh cảm thấy máu trong tứ chi trăm mạch đều sôi sùng sục lên, kêu gào phá vỡ lồng ngực, cả người ngay cả hô hấp đều khẩn trương.



Trong lòng Tả Thiệu Khanh cảm giác có dòng nước khác thường chảy qua, lúc này hai người sóng vai mà đứng, trong tay cùng một một mảnh vải đỏ tượng trưng cho vĩnh cữu, y thật sự rõ ràng chính xác ý thức được, đây là hôn lễ của y và Lục Tranh, là bắt đầu ràng buộc cả đời của hai người.



“Khụ khụ…” Lão quản gia đảm nhiệm người điều khiển nghi thức của buổi lễ thấyhai vị tân nhân nhìn nhau đắm đuối, nhịn không được ho khan hai tiếng nhắc nhởbọn họ, tuy nói hai người sắp là phu thê, nhưng dầu gì cũng phải chú ý trường hợp một chút.



Trước mặt công chúng tú ân ái cũng quá kích thích người cô đơn rồi.



Tả Thiệu Khanh quay đầu lại, thân thể đứng thẳng ở đại đường, không thể không phát hiện ánh mắt chung quang mang theo các loại phỏng đoán cùng ác ý, chỉ là y lúc này, căn bản không có tâm tư quan tâm những cái này.



Lão phu nhân đoan trang cao quý ngồi ở vị trí chủ vị, khóe mắt thoáng ngấn lệ, cáinày khiến cho Tả Thiệu Khanh còn có chút không yên lòng nhẹ nhàng thở ra.



Không ít khách đến lúc đầu đều cho rằng lão phu nhân nhất định là không đồng ýcọc hôn nhân này, dù sao không có phụ mẫu nào có thể đồng ý con mình lấy mộtnam nhân làm vợ.



Dù cho đây là thánh chỉ tứ hôn, Lão phu nhân cũng không thể thật tâm muốn con dâu nam, không ít người đều là ấp ủ tâm tính xem náo nhiệt mà đến đây, đến xem phủ Trấn quốc công trình diễn một màn đại chiến mẹ chồng và con dâu.
Y chọt bụng Lục Tranh, thấp giọng trêu ghẹo nói: “Vậy Lục công gia nên kiềm chế một chút, nếu là uống say, vãn sinh sẽ không hầu hạ.”



Trong lòng Lục Tranh một vùng lửa nóng, cười nhẹ hai tiếng: “Tối nay vốn dĩ phải do bản công “hầu hạ” em.” Giọng điệu của hắn giống như đầu lông vũ lướt qua đầu tim, lập tức khiến cho Tả Thiệu Khanh nuốt nước miếng.



Đối với chuyện xảy ra tối nay, y đương nhiên không phải không biết, thậm chí có thểnói y chờ mong đã lâu, thích một người, liền tránh không được sẽ muốn toàn bộ thể xác và tinh thần dung hợp, thực tế y còn là một thiếu niên vừa phát triển, thân thểtrẻ trung mà mẫn cảm, ngày thường đối mặt với sự trêu chọc của Lục Tranh đều động tình không thôi, huống chi là loại thời gian khiến lòng người sục sôi.



Xong một vòng, Tả Thiệu Khanh đã uống một trăm ly nước, dù cho chỉ là một chén rượu nho nhỏ, vẫn là uống đến phình bụng, càng khiến y sợ hãi thán phục chính là, Lục Tranh uống nhiều như vậy mà lại vô cùng tỉnh táo, ngoài trừ trên hai cánh tay có chút ẩm ướt, không hề nhìn ra hắn uống nhiều rượu như vậy.



Y nhịn không được liếc nhìn xuống bụng Lục Tranh, phỏng đoán chỗ rượu kia là bị hắn chứa vào chỗ nào?



“Như thế nào? Đã đợi không kịp nữa?” Lục Tranh một miệng hơi rượu phun ở bên tai Tả Thiệu Khanh, giọng điệu mang theo mập mờ, tiếng cười trầm thấp.



“Cái…cái gì?” Tả Thiệu Khanh vứt bỏ nghi vấn trong đầu không xác định hỏi.



“Em dùng ánh mắt nóng như lửa như thế nhìn chằm chằm vào chỗ kia của bản công,không phải là đã đợi không kịp thì là cái gì?” Lục Tranh cười như không cười nhìn chằm chằm y.



Khuôn mặt thanh tú của Tả Thiệu Khanh đỏ lên, vội vàng lên tiếng giải thích nói: “Đừng nghĩ lung tung, em mới không phải nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh…nhìn chỗ đó, là nhìn bụng mà thôi.”



“Được rồi, bản công tin em.” Lục Tranh có cũng được mà không có cũng không sao nói, sau đó mang người quay lại bàn chủ.