Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 160 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Edit+Beta: 明明



Từng cái hôn của Tả Thiệu Khanh giống như chuồn chuồn lướt nước, cào lòng người nhưng lại không chiếm được thư giải, dù cho dùng lực đè xuống cũng bị đánh vỡ.



Lục Tranh một tay chế trụ eo y, một tay từ lưng quần rộng rãi chui vào, ở chỗ nhiều thịt nhất trên người Tả Thiệu Khanh lưu luyến không rời, khi thì vuốt ve khi thì vân vê, nhiều lần ở chỗ cửa vào thì dừng lại.



Hắn từ trong lỗ khảm ngọc ở đầu giường lấy ra một lọ mỡ, thứ này là do phủ nội vụ cố ý đưa tới trước khi kết hôn, tổng cộng mười bình, mỗi một lọ đều có hương vị khác nhau, nghe nói là bởi vì không biết Lục công gia và Tả trạng nguyên thích hương vị gì nên cố ý làm mỗi loại một phần.



Đây đại khái là phần lễ vật vừa ý nhất trong tất cả lễ vật của phủ nội vụ đưa tới, Lục Tranh một tay cạy mở miệng bình, lập tức một luồng hương thơm hoa dâm bụt tản ra.



Đầu lưỡi Tả Thiệu Khanh mới vừa ở trên rốn Lục Tranh đánh một vòng, cũng cảm giác được phía sau thân thể có một chút cảm giác mát lạnh, có thứ gì đó lạnh buốt trắng mịn chui vào thân thể, khớp xương ngón tay rõ ràng thuận theo chui vào.



“A…” Thân thể chưa bao giờ được khai mở bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập, Tả Thiệu Khanh khó chịu nâng cao thân thể, chỉ muốn thoát khỏi dị vật trong thân thể.



Lục Tranh bị động tác lơ đãng của y hút chặt ngón tay, cảm giác chặt chẽ kia làm cho tâm thần người nhộn nhạo, trán của hắn chảy ra mồ hôi, vô ý thức tăng nhanh động tác dưới tay.



Tả Thiệu Khanh hô hấp trì trệ, cắn môi nhẫn nại loại cảm giác không thoải mái khi bị mở rộng này, khóe miệng như có như không tràn ra vài tiếng rên rỉ.



Lục Tranh ném bình sứ, một tay kéo quần áo và váy lụa ở trên người Tả Thiệu Khanh, xoay người áp người xuống dưới thân.



Bàn tay mang theo vết chai nhéo da thịt non mềm, sau đó tách ra hai chân Tả Thiệu Khanh, khiến cho y không hề giữ lại mà phơi bày ở trước mắt mình.



Tả Thiệu Khanh thấy ngại ngùng, một tay che mắt, nói nhỏ: “Đừng nhìn.”



Lục Tranh cúi đầu xuống hôn bụng y, đầu lưỡi cực nóng dọc theo nhân ngư tuyến đẹp mắt dao động đi xuống.



“Ừ hừ…” Tả Thiệu Khanh đong đưa eo, cố gắng ở cửa ra tìm chỗ thoái mái, lại nghe thấy Lục Tranh nở cười trầm thấp, sau đó cảm nhận được một trận xé rách đau đớn truyền vào đại não: “A a…đau…”



Lục Tranh hôn khóe miệng y, cũng không có như vậy dừng lại động tác, ngược lại đỉnh eo một cái, triệt để tiến vào trong thân thể y, sau đó xâm nhập như một trận mưa to gió lớn.




Một sảnh đường nam nam nữ nữ, tất cả lớn nhỏ sắp không kiên nhẫn đợi nữa, mới có một ma ma quản sự tiến đến thông báo, mời bọn họ dời bước vào phòng ăn ăn cơm.



“Vị ma ma này, quốc công gia và phu nhân đã dậy chưa?” Cũng không nhìn một chút giờ này đã là giờ nào, con dâu nhà ai có thể lười nhác thành như vậy?



“Khiến cho các vị lão gia các vị phu nhân chờ lâu, Lão phu nhân nói, thân thể Thiếu phu nhân không quá tốt, tối hôm qua lại mệt nhọc cả ngày, phải nghỉ ngơi nhiều mới được, này không, thân thể Thiếu phu nhân vừa tốt lên một chút liền vội vã thỉnh an các vị trưởng bối.”



Mọi người khóe miệng co rút, cảm tình ý của lời này là nói, Thiếu phu nhân canh giờ này thức dậy vẫn là hết sức tôn trọng bọn họ.



Tuy đáy lòng có chút không biết xấu hổ, nhưng mẹ chồng chân chính của người ta đều không can thiệp, bọn họ những thân thích này tự nhiên khó mà nói ra cái gì không hay.



Đợi vào đến phòng ăn, mọi người chỉ thấy Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, phía trước đứng hai thanh niên, một người cao lớn rắn rỏi, một người thanh tú tuấn nhã, không phải là phu phu Lục công gia bọn họ nhớ thương sao?



“Đến rồi? Nhanh vào ngồi.” Lão phu nhân hờ hững lên tiếng chào hỏi, sau đó để cho người dâng trà.



Lúc Tả Thiệu Khanh thức dậy biết đã bỏ lỡ thời gian thỉnh an, oán trách Lục Tranh một trận, chống eo muốn xuống giường, có trời mới biết vấn đề này truyền đi mọi người có thể hay không cho rằng y nam thê này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.



Sau đó vẫn là Chung má má tới nói, Lão phu nhân bảo họ buổi trưa đến dùng cơm, ý chính là để cho Tả Thiệu Khanh yên tâm thoải mái ngủ đến trưa lại thức dậy.



Lúc này y đứng ở trước mặt Lão phu nhân, cúi đầu đỏ mặt, thật đúng là hơi có chút giống tân hôn nương tử ngượng ngùng và quẫn bách, xấu hổ đến luống cuống.



Lão phu nhân hỏa nhãn kim tinh, đương nhiên sẽ không nhìn không ra y không được tự nhiên, khoát tay nói: “Được rồi được rồi, biết rõ hai con mệt muốn chết, không phải là thỉnh thoảng ngủ dậy trễ chút thôi sao? Lão bà tử còn bực mình sáng sớm thức dậy tiếp đãi hai đứa.”



Tả Thiệu Khanh nghe vậy trong lòng càng thêm xấu hổ, quy củ nói: “Lễ không thể bỏ, là chúng con thất lễ.”



Chung má má cầm một cái bồ đoàn đặt ở bên chân hai người, cười nói: “Lão phu nhân đêm qua ngủ không ngon, hôm nay cũng dậy trễ, còn may gia cùng phu nhân không tới, nếu không, Lão phu nhân không thể lười biếng ngủ nữa.”



Tả Thiệu Khanh hướng bà cảm khái liếc mắt, sau đó cùng Lục Tranh cùng nhau quỳ gối trên bồ đoàn, tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa tới, cung kính nâng qua đỉnh đầu: “Nương, uống trà.”