Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 17 : Mưu tài (hạ)

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Tả Thiệu Khanh nói những lời này không phải là bịa đặt vô căn cứ, chỉ cần Tả gia trèo lên phủ Trấn quốc công, tất cả vấn đề này đều không phải là vấn đề.



Y biết rõ muốn cho Tả gia thay đổi hiện trạng, nhân vật mấu chốt chính là Lục Tranh, cho nên y nhất định sẽ làm cho hai nhà có quan hệ thông gia, chỉ là, người được chọn làm tân nương tử này thì phải thương lượng rồi.



Khóe miệng tươi cười lạnh lùng, Tả Thiệu Khanh mắt sáng như đuốc: “Nhị thúc, nếuta nói, ta có thể tìm được quy túc tốt cho Nhị đường tỷ?” Có thể gả vào phủ Trấn quốc công, phải hay không sẽ tạo thành một đoạn nhân duyên tốt? Chỉ sợ nhị phòngnằm mơ cũng cười tỉnh.



Về phần Lục Tranh thích nam nhân, vậy có cái gì ghê gớm? Nhiều thiếu nữ sau khi lập gia đình không chiếm được sủng ái của trượng phu, không thể không nạp tiểu thiếu cho trượng phu, nạp di nương, còn không bằng sống một mình thờ chồng chết sao?



“Nói mà không có bằng chứng ai cũng biết nói, chất nhi ít nhất cũng cầm một chútthành ý ra cho Nhị thúc nhìn?” Tả Uẩn Dương thừa nhận chính mình động tâm, Tả Thiệu Khanh hiện tại đã không phải như hôm qua nữa, ông hoàn toàn động tâm.



“Nhị thúc hiện tại như thế nào thu mua lương thực khắp nơi?” Tả Thiệu Khanh đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.



Tả Uẩn Dương ánh mắt tối sầm lại, tâm đề phòng nổi lên, cười ha ha ha nói: “Nhị thúc cũng buôn bán gạo, không được mua lương thực sao?”



Tả Thiệu Khanh không cùng ông luẩn quẩn ầm ì, đề nghị thẳng luôn: “Nhị thúc tốt nhất đem lương thực trong tay đều nhanh chóng bán đi, nếu không cái được không bù nổi cái mất.”




Một thành lợi nhuận tuy không nhiều lắm, nhưng Tả Thiệu Khanh chỉ nói vài lời liềnnghĩ muốn, cũng quá kiêu ngạo rồi.



“Nhị thúc đừng nóng vội, ta dám mở miệng tự nhiên là có chỗ dựa vào, theo như chất nhi biết, Nhị thúc buôn bán thủy vận chính là dựa vào Tào gia, nếu ta có thể tìm cho ngài chỗ dựa càng lớn hơn thì sao?”



Tả Uẩn Dương lập tức nghĩ tới miếng mộc bài đen thui kia.



“Được. Chỉ cần ngươi thực có thể làm được điểm này, đừng nói một thành lợi nhuận, ta cho ngươi ba thành.” Nếu thật sự có chỗ dựa như vậy, ít nhất số tiền hiếu kính liền giảm đi, đây chính là một số chi tiêu lớn.



Tả Thiệu Khanh hoàn toàn không có ý muốn khiêm nhượng, nét mặt tươi cười đồng ý: “Một lời đã định.”



Đợi Tả Uẩn Dương choáng váng hồ hồ rời đi, Tả Thiệu Khanh mới đem tay cầm ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm vào miếng mộc bài oán thầm: Này thật đúng là đồ tốt,đáng tiếc đêm nay phải vật về chủ cũ rồi.



Nếu người nọ biết mình cầm mộc bài của hắn mưu lợi riêng, không biết có thể hay không một chưởng chụp chết y.