Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Chương 176 :
Ngày đăng: 00:45 19/04/20
Ánh mắt Tả Thiệu Khanh từ trên mặt một thanh niên đẹp trai có tài lướt qua, tronglòng thầm than: Quả nhiên không hổ là phủ Trấn quốc công, tùy tiện xách ra mộtngười cũng không khác quan lão gia là bao nhiêu, lại nghĩ đến trong này có vàingười chức quan còn cao hơn cả mình, Tả Thiệu Khanh liền bình thường trở lại.
Người canh cổng nhà Tể tướng địa vị tương đương với quan thất phẩm triều đình, huống chi những người này điều là quản sự bên trong phủ Trấn quốc công.
“Các ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, chuyện lớn của đời người, ta và Lục công gia đều muốn để cho các ngươi tự làm chủ, nếu là nhìn trúng người nào, hỏi ý kiến củabọn họ, chỉ cần song phương đồng ý thì được.”
Tình cảnh này có thể so với hoàng đế tuyển tú, như thế so với hai người không gặp mặt không nói chuyện liền kết hôn thì tốt hơn, lỡ như chọn sai người cho bọn họ, còn không phải oán hận hai người họ cả đời sao?
Bốn đại nha hoàn mặt như hoa đào, nhiều lần hướng Tả Thiệu Khanh nháy mắt, rõràng bị tình cảnh này làm xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng đều đứng đấy nữa, chỉ cần việc thành, từ sính lễ đến đồ cưới đều do trong phủ xuất ra.” Nếu có thể một lần duy nhất giải quyết toàn bộ, đó mới gọi là hoàn mỹ.
Lục Tranh hiển nhiên chính là có loại ý nghĩ này, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Lại cho các ngươi thời gian một nén nhang, nếu chưa quyết định liền do bản công tự mình kết duyên.”
Lập tức các nam nhân đều rục rịch, ánh mắt Tả Thiệu Khanh từ trên người Ẩn Nhất đảo qua, âm trầm nói: “Nếu là trong nhà đã có hôn ước liền tự động đứng ra, đừng để đến cuối cùng lại gây ra chuyện chê cười.”
Ẩn Nhất chết tiệt này, sẽ không phải muốn bắt cá hai tay chứ? Đã có La Tiểu Lục cònmuốn cưới vợ?
Cũng may y vừa dứt lời, Ẩn Nhất là người đầu tiên đứng ra, Tả Thiệu Khanh thậmchí còn chú ý tới vẻ mặt hơi hụt hẫng của bốn nha hoàn, mà các nam tử đợi đượcchọn thì nhẹ nhàng thở ra.
Ẩn Nhất từng là ẩn vệ đứng đầu phủ Trấn quốc công, người từng nhìn thấy hắn tacũng không nhiều, nhưng mọi người đều biết có một người như vậy, là tâm phúccủa Lục công gia, hôm nay ngay cả Tam gia cũng đối với hắn ta trọng dụng có hơn.
Cho dù trên diện mạo của Ẩn Nhất có chỗ thiếu hụt, nhưng khó dấu được khí thếmạnh mẽ trên người hắn ta, nam nhân như vậy ở trong mắt người biết nhìn khôngnghi ngờ gì chính là rất tốt.
Sau đó lại có hai ba nam tử đứng ra, chỉ là nhìn qua nét mặt của bọn họ, Tả Thiệu Khanh nhìn ra bọn họ có chút tiếc nuối.
Theo lý thuyết, Ẩn Nhất có thỉnh cầu gì cũng nên tìm Lục Tranh mới đúng, chẳng lẽ…
“Khởi bẩm chủ tử, Tam gia, thuộc hạ muốn lấy La Tiểu Lục, kính xin Tam gia ânchuẩn.”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả nha hoàn sớm đối với hai người này từng có hoài nghi cũng khiếp sợ với sự thẳng thắn của Ẩn Nhất.
Mặc dù trước đó có Lục công gia lấy nam thê, bọn họ đã có thể sắp xếp xong tâm tình và thái độ tiếp nhận sự thật lấy nam thê, nhưng dù sao Đại Ương không phải nam phong thành thói, không tồn tại đạo lý có một thì có hai.
La Tiểu Lục ngây ngốc đứng một lát, mới cả kinh kêu một tiếng: “Ngươi...ngươi nói bậy cái gì? Ai…ai muốn gả cho ngươi?”
La Tiểu Lục so với Tả Thiệu Khanh sống ít hơn một kiếp, trong phút chốc không cách nào thích ứng cảm giác công bố loại tình cảm này trước mặt quần chúng, trừng mắt Ẩn Nhất cũng sắp khóc rồi.
“Ẩn Nhất, ngươi đừng quên, trong luật pháp hoàng thượng vừa mới ban bố, xác định rõ quy định nam nam kết hôn không có thánh chỉ tứ hôn thì không được thừa nhận, nói cách khác, các ngươi căn bản không cách nào trở thành phu… phu chính quy.”
“Thuộc hạ hiểu rõ, nhưng thuộc hạ và La Tiểu Lục cũng không cần những cái này,thuộc hạ chỉ là muốn cho mọi người biết việc của hai người chúng tôi.” Ít nhất lần sau hắn ta và La Tiểu Lục không cần làm loại việc như hôm nay, không cần lên sân khấu.
Tả Thiệu Khanh cũng không hoài nghi thật lòng của Ẩn Nhất, bỏ qua ý kiến của La Tiểu Lục trực tiếp trả lời: “Được, hai người các ngươi đều không phụ mẫu huynh đệ, vậy cũng không cần chú trọng phô trương, chọn một ngày làm tiệc rượu là được.”
“Không phải…Tam gia…”
“Đa tạ Tam gia tác thành.” La Tiểu Lục và Ẩn Nhất đồng thời lên tiếng, chỉ là La Tiểu Lục rõ ràng sức lực không đủ, thanh âm cự tuyệt ở trong ánh mắt Ẩn Nhất biếnthành nước miếng, nuốt vào trong bụng.
La Tiểu Lục oán thầm nghĩ: Người khác đều có đồ cưới sính lễ, vì sao đến lượt nó cũng chỉ còn lại một hồi tiệc cuối đơn giản? Cái này không công bằng.