Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 180 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tả Thiệu Khanh cẩn thận suy nghĩ, quả nhiên từ sau khi y trở về chưa từng gặp viên ngoại lang công bộ chĩa mũi nhọn vào y, chẳng qua đối với y mà nói, người kia chỉ là tiểu nhân vật có một chút tâm cơ lại không thức thời, y căn bản không cần thiết phải hao tốn sức lực chú ý hắn ta.



“Tăng ái khanh, ngươi có chứng cứ gì không? Nếu là hoài nghi thì không cần phảinói, trẫm không thể bởi vì một câu hoài nghi của ngươi liền nhốt đại quan nhất phẩm triều đình vào đại lao.” Chiến Viên Phong trong lời nói mang theo một tia tức giận.



“Hoàng thượng, thần cũng biết, Trấn quốc công nhất định không thể tự mình độngthủ, dù cho tra ra được cuối cùng bắt được cũng chỉ là kẻ chết thay, nhưng thần không cách nào nhìn thế lực Trấn quốc công lớn dần, một tay che trời, không thèm để ý luật pháp.”



“Theo như lời ái khanh, là ám chỉ trẫm là hôn quân không có tài cán gì?”



Tăng thái phó nằm sấp trên mặt đất: “Hoàng thượng thứ tội, lão thần chỉ là ăn ngay nói thật, không đành lòng nhìn giang sơn tiên đế để lại cuối cùng bị hủy trong tay tặc nhân.”



Chúng đại thần đồng loạt ngừng thở, không rõ Tăng thái phó hôm nay phải hay không là bị quỷ nhập vào người, như thế nào sẽ nói ra lời này, lời này liền chỉ rõ Lụccông gia có hiềm nghi khởi binh tạo phản.



Tuy tất cả mọi người hiểu Tăng thái phó và Trấn quốc công không phải không hợp nhau ngày một ngày hai, nhưng giống như hôm nay là lần đầu tiên lên án bằng bất cứ giá nào như vậy.



Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Chiến Viên Phong rơi vào trên người hai người, nhớlại tin tức tình báo khoảng thời gian này nhận được, cau mày.



Trong võ quan có người thứ nhất bước ra làm khó dễ, hừng hực phản bác: “Tăng thái phó, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung, Lục công gia mười một tuổi lên chiến trường, vì Đại Ương đuổi đi cường địch, chưa hề từng có một câu oán hận? Mà ngươi lão thất phu suốt ngày chỉ biết chi hồ giả dã lại khắp nơi làm khó dễ Lục công gia, không biết ngươi là có mục đích gì?”



Tả Thiệu Khanh thiếu chút nữa thì muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, y nghe thấy thanh âm quen thuộc, thò đầu nhìn về phía vị quan đứng ra kia, nửa ngày mới nhận ra là Tống Hán Lâm phó tướng của Lục Tranh.



Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, cả triều đại đa số võ quan đều lục tụcngo ngoe đứng ra vì Lục Tranh chính danh, ngược lại trào phúng Tăng thái phó tràotích đầy mình.



Tăng thái phó từ trước đên nay chính là người sĩ diện, bị một đám võ quan thô lỗ ngươi một lời ta một câu kích thích.




“Cho nên ông ta ghi tạc việc này cũng lên người chúng ta?”



Lục Tranh đối với từ “chúng ta” y nói ra đặc biệt rung động, cúi đầu hôn lên mặt mũi Tả Thiệu Khanh, giải thích nói: “Bởi vì...bản công bảo vệ tướng lãnh này.”



Lục Tranh đơn giản nói việc này cho Tả Thiệu Khanh nghe, hóa ra vị cháu trai Tăng thái phó cưng chiều nhất này làm ra danh nghĩa ra ngoài du học vẫn luôn dừng chân ở lại phía nam, phía nam nếp sống xa hoa lãng phí, lại không có gì trói buộc, vị công tử ca kia tự nhiên không nỡ trở về.



Suốt ngày chơi gái dắt chó đi dạo, đáng tiếc một lần ở trên đường sai hộ vệ vây đánh một nam tử tình cờ bị vị tướng lãnh kia thấy được, tướng lãnh kia cũng là người lòng dạ ngay thẳng, thấy người sắp bị đánh chết nhìn không vừa mắt liền giúp đỡ một chút, kết quả dĩ nhiên là cùng công tử ca kia ghi thù.



Chỉ có điều mấy hộ vệ kia không phải đối thủ của tướng lãnh, vài người liền bị đánhngã, vốn cho rằng chuyện đến đây đã kết thúc, không nghĩ tới vài ngày sau, vị thiếu gia Tăng gia kia vậy mà mang theo nha dịch thừa dịp tướng lãnh không ở nhà bắt đi vợ con hắn ta, vì cho hả giận, không chỉ lăng nhục vị phu nhân kia còn đánh con củahắn ta gần chết.



Bởi vì người là Tri phủ nha môn mang đến, bởi vậy người giữ cửa không dám phản kháng, đành phải đi nơi đóng quân thủy sư thông báo cho tướng lãnh kia biết,chuyện sau đó cũng không cần nói.



Tả Thiệu Khanh nghe xong trực tiếp lắc đầu: “Tăng thái phó kia rốt cuộc là làm ra tội lỗi gì, con cháu cả nhà đều không ra gì, chỉ có điều vị Tri phủ đại nhân kia sợ là mũ quan cũng khó bảo toàn.”



“Cả nhà này không thể giữ lại.” Lục Tranh trầm thấp nói ra một câu, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.



Tả Thiệu Khanh đưa tay xoa vết nhăn trên trán hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”



Lục Tranh nắm tay của y kéo đến bên môi hôn xuống: “Không phải bản công muốn làm gì, mà là Hình bộ ngày mai sẽ cho hoàng thượng thấy cái gì...có một số việc cũng nên bày ở bên ngoài mới tính ra được.”



Tả Thiệu Khanh trong lòng khẽ động, biết Lục Tranh đã sắp xếp xong, vì vậy cũng mở rộng tâm.