Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 183 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Đoàn người đã đến bến cảng lên thuyền, thời gian dần trôi có vài người xuất hiệnhiện tượng say tàu, mà ngay cả Lão phu nhân cũng không may mắn thoát khỏi.



May mà lần này xuất hành cũng mang theo mấy vị đại phu trong phủ, giằng co vài ngày rốt cục khôi phục bình thường, khiến cho Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh vẫn luôn quan tâm thân thể của Lão phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra.



Boong thuyền rộng rãi, dưới đỉnh dù lớn bày một cái ghế dựa, trên mắt Lão phunhân che một cái khăn, đang nhắm mắt lại lắng nghe tiếng nước chảy cấp tốc lui về sau.



Ở bên trái bà là một bàn trà nhỏ, trên bàn bày trái cây ướp lạnh, còn có một bình nước nóng ấm, bên phải là hai đại nha hoàn đứng đấy tùy thời kính cẩn chờ đợi sai khiến.



“Lão phu nhân, vẫn là đi vào nghỉ ngơi một lát nha? Hiện tại mặt trời quá nắng.”Chung má má cầm áo choàng đi ra, khổ tâm khuyên nhủ nói.



“Vào trong đó lại say tàu, vẫn là ở boong thuyền thoải mái, gió thổi cũng khôngnóng.”



Chung má má phủ thêm áo choàng cho bà, quay người thu dọn trái cây ướp lạnhtrên bàn trà, bảo nha hoàn đổi thức ăn ấm dạ dày, lúc này mới không làm nữa.



“Đi gọi Tranh Nhi đến, nói ta có chuyện muốn nói.” Lão phu nhân gỡ khăn trên mắt xuống, hướng nha hoàn bên cạnh dặn dò nói.



“Vâng.” Nha hoàn kia lên tiếng trả lời mà đi, một lát sau, liền thấy Lục Tranh mangtheo Tả Thiệu Khanh đi tới.



“Ngày mai phải hay không liền nên đến Thường Châu rồi?” Lão phu nhân quay đầuhỏi Lục Tranh, vốn là từ kinh đô đến Thường Châu chỉ cần hành trình năm ngày, lại bởi vì Lão phu nhân không thoải mái, trễ mất một ngày.



“Ừm, đến lúc đó lại để cho thuyền cập bờ, ngài cũng xuống đi một chút.”



Lão phu nhân ánh mắt sáng lên: “Được, các ngươi cũng thu dọn một chút, ngày mai đổi thành đi đường bộ, có các ngươi ở, ta chơi không thỏa thích.”




Lương Tề nghẹn một miệng đồ ăn ở trong cổ họng, ho cả buổi mới khôi phục bình thường, rót một chén nước mới nói: “Nam nhân và nam nhân có thể có tình thú gì? Huống chi là Lục công gia tính tình lạnh như băng, nửa ngày không thể phun ra một cái rắm.”



“Chỉ có người vô tình mới kí thác tình cảm trên lời ngon tiếng ngọt, nói ngươi cũng không hiểu.” Tả Thiệu Khanh lắc đầu cười to, cầm một trái lê há to miệng gặm.



Lương Tề xoa tay, di chuyển đến bên người Tả Thiệu Khanh chen chúc với La Tiểu Lục, nhìn Tả Thiệu Khanh từ trên xuống dưới: “Xem ra cái gọi là tình thú của Tả lang trung chính là ở trên giường luyện ra, nhìn xem hai cái chân run run này, chậc chậc.. sức chịu đựng của Lục công gia nhất định rất tốt.”



Sắc mặt trắng nõn của Tả Thiệu Khanh hiện ra một vệt hồng, rất nhanh lại lạnh nhạt trả lời: “Tự nhiên là tốt hơn so với Lương đại nhân.”



Nét mặt của y quá đứng đắn, giọng điệu cũng rất bình thản, nếu như không phải trong cặp mắt đen như mực còn lưu lại xuân ý đêm qua, chỉ sợ Lương Tề đều cho rằng bọn họ đang nói không phải chung một chủ đề.



Hắn ta nhìn chằm chằm Tả Thiệu Khanh, ngả nhớn hỏi: “Chưa so qua ngươi làm sao biết?”



Tả Thiệu Khanh khóe môi nhếch lên, nghiêng mắt nhìn hắn ta: “Thân thể mảnh mai này của ngài, làm sao có thể đánh đồng với Lục công gia?”



La Tiểu Lục ở bên cạnh nghe kinh hãi vỡ cả mật, âm thầm nghĩ: Tam gia ngài nhưthế nào trắng trợn cùng nam nhân khác tán tỉnh thật sự không có quan hệ gì chứ?



Lương Tề xuyên thấu qua bức màn mỏng nhìn về phía Lục Tranh dáng người to lớn cao ngạo, yên lặng thối lui về lại chỗ ngồi, cùng chiến thần so sánh thân thể có gì hay, hắn ta không phải người ngu.



Đường đi dài đằng đẵng bởi vì có Lương Tề đồng nghiệp tính tình quái đản, Tả Thiệu Khanh cũng không cảm thấy nhàm chán, hai người thỉnh thoảng công kíchlẫn nhau vài câu, lại nịnh nọt lẫn nhau vài câu, nhưng đa số thời gian vẫn là hao tốntrên mục đích của chuyến đi này.



Về phần hỏa dược bố trí làm sao ở trên chiến thuyền, lại làm sao phát huy hiệu quả lớn nhất, hai người lấy ra tất cả sở trường, vẽ xuống bản nháp, viết xuống phương án khả thi.