Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 193 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Bến cảng sau khi trời tối tuy không bận rộn như ban ngày, nhưng không phải mộtngười cũng không có, dù sao thời gian tàu thuyền rời bến trở về bờ cũng là không cố định.



Một mạch đi qua, Tả Thiệu Khanh nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt biểu cảm không giống nhau, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, áo vải ướt mồ hôi dính ở trên người, trên mặt mang vẻ mệt mỏi sau một ngày lao động, vì để kiếm thêm một chút tiền mà không nỡ rời đi.



Y tận mắt thấy một thanh niên nhịn đau đẩy vải bố ướt sũng trên vai, lộ ra máu thịt lẫn lộn trên phần lưng, từ da thịt hơi trắng nõn của người kia có thể nhìn ra, người này hẳn là vừa mới làm người vác thuê không lâu.



Tả Thiệu Khanh đời trước tuy trải qua không như ý, nhưng chưa từng chịu loại đau khổ này, lúc nào thì nhìn thấy những người vì sinh tồn mà bôn ba vất vả?



“Ôi, lại có hai chiếc thuyền cập bờ, tới 30 người… nhanh nhanh, là hiệu buôn Đại Sinh.”



“Ồ?” Tả Thiệu Khanh nghe thấy hiệu buôn Đại Sinh, liền đi theo đám người về phía biển, nếu như y nhớ không lầm, đây là hiệu buôn của chính y.



Nhớ lại lần trước Kha Hữu Lương rời bến đã là việc lúc y thành hôn, mấy tháng trôi qua cũng nên trở về.



Y bắt lấy tay Lục Tranh, kề tai hắn nói nhỏ, sau đó chỉ thấy Lục Tranh quay đầu căn dặn Tống Hán Lâm nói: “Ngươi mang mấy ngươi đi đằng trước giúp đỡ, để cho bọn họ dỡ hàng hóa ở trên thuyền xuống trực tiếp chở đến Tào bang.”



Tống Hán Lâm nghe không hiểu gì cả, Tả Thiệu Khanh đành phải giải thích nói: “Hiệu buôn Đại Sinh kia là sản nghiệp dưới danh nghĩa của ta, quản sự trên thuyền cũng không biết ta đến đây, ngươi đi tìm quản sự của bọn họ đến.”



Tống Hán Lâm bừng tỉnh ngộ, nghĩ thầm, khó trách vị này lúc xuất giá có thể làm ra mười dặm hồng trang, quả thật là thân gia rất giàu có.



Tiếng tăm của hiệu buôn Đại Sinh hiện tại tuy còn chưa đạt tới tình trạng người người đều biết, nhưng ở Kinh đô hầu như là mọi nhà đều biết, bởi vì bên trrong bán rất nhiều thứ bọn họ đều từng ở trong đồ cưới của Tả trạng nguyên nhìn thấy.



Này cũng tính là một loại tuyên truyền, đây là Tả Thiệu Khanh lúc đó cũng không ngờ đến.



Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh tìm một quán trà sạch sẽ ngồi xuống, phụ cận bến cảng này vì lưu lượng người lớn, khai trương đủ loại cửa hàng, nhất là trà lâu quán rượu, phần lớn là vì thương nhân khuân vác rời bến trở về mà chuẩn bị.



Người ở trên biển phiêu bạt mấy tháng, đồ ăn khẳng định có hạn, vừa trở về đến bờ, tám phần đều sẽ trước ăn một bữa ngon.



Tả Thiệu Khanh tìm một quán trà lâu vị trí cực tốt, đối diện với hai chiếc thuyền buôn hiệu buôn Đại Sinh ở trên bến cảng, y còn có thể nhìn thấy từng rương hàng từ trên thuyền được dỡ xuống.



Bên ngoài bến cảng đỗ từng hàng xe ngựa, đợi chở những hàng hóa quý giá hiếm có vào trong thành.



Kha Hữu Lương thân thể thấp bé bị đám người chôn vùi, gào lên: “Chậm một chút chậm một chút, bên trong thế nhưng là hương liệu loại tốt nhất, rơi vãi một chút bán các ngươi đi cũng đền không nổi...”




Một bàn tay dày rộng ở phía sau lưng y ôm eo y, từ trong tay y tiếp nhận quần áo, sau đó kéo vật nhỏ treo ở trong ngực y xuống đặt dưới đất.



“Anh động tác nhẹ một chút.” Suy cho cùng chỉ là đứa nhỏ, suốt ngày bị ném đến ném đi cũng không sợ ngã.



“Không chết được.” Lục Tranh nghiến răng nghiến lợi nói, vừa vào cửa thì thấy Tả Thiệu Khanh thân thể trần truồng đứng ở bên ngoài bình phong, tâm thần vừa mới kích động lại nhìn thấy một vật nhỏ chướng mặt treo ở ngực y, còn không biết xấuhổ chôn ở trong ngực y, có thể nhẫn nhịn được sao?



“Sau này không cho phép nó và em cùng tắm.”



Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn hắn, lúc hắn sắp tức giận cười đáp: “Được.”



“Cũng không cho phép không mặc quần áo ôm nó.”



“Là chính nó nhảy lên.” Tả Thiệu Khanh phũ bỏ trách nhiệm nói.



Lục Tranh trừng mắt liếc nhìn Tả Tiểu Lang ngoan ngoãn ngồi dưới đất, đầu rủ xuống giống như một con cún nhỏ bị oan ức.



“Bé cả ngày không gặp em, kích động một chút cũng bình thường, đứa nhỏ đều không phải như vậy sao?” Tả Thiệu Khanh buộc lại dây lưng, bế Tả Tiểu Lang lên, vỗ lưng bé an ủi: “Được rồi, phụ thân mang con đi tắm rửa rồi đi ngủ.”



“Mặc kệ cha con, hắn chính là thùng dấm chua…” Tả Thiệu Khanh tiến đến bên tai vật nhỏ nhỏ giọng nói.



“Hửm?” Lục Tranh ném qua ánh mắt như dao, ý tứ hàm xúc khó hiểu nhìn chằmchằm vào Tả Thiệu Khanh.



“Ta là nói, cha con kì thật cũng rất quan tâm con, chính là mặt lạnh tim nóng, nóinăng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, chúng ta đừng để ý đến hắn.”



Năng lực lý giải của Tả Tiểu Lang có hạn, nghe không hiểu lời quá sâu xa, nhưng lại có thể lĩnh hội ý nghĩa muốn biểu đạt của Tả Thiệu Khanh, bé từ trên vai Tả Thiệu Khanh thò đầu ra, tò mó đánh giá nam nhân được gọi là cha bé, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người kia, sợ tới mức rụt đầu trở về.



Tả Tiểu Lang đã khắc sâu hình tượng Lục Tranh tàn bạo vào trong tâm linh, cũng không bởi vì mấy câu của Tả Thiệu Khanh mà thay đổi ấn tượng, chỉ có điều…hình như cũng không đáng sợ như vậy.



Lục Tranh nằm ở trên giường, nghe phòng kế bên truyền đến tiếng nước, cùng với tiếng Tả Thiệu Khanh dịu dàng nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên dịu dàng.



Đứa bé kia mặc dù hơi chướng mắt, nhưng không thể phủ nhận, thế nhưng cảm giác càng giống như một gia đình hơn, khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp