Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 199 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Trên bến cảng Hạc Thành, mỗi ngày đều có binh sĩ ở trên tòa thành hình tháp cao cao ngắm nhìn mặt biển xa xa, chỉ chờ mong có thể nhìn thấy con thuyền ra khơi nhiều ngày.



Cách thời gian Lục Tranh dẫn binh ra khơi đã trọn vẹn mười ngày, mọi người từ antâm đợi đến bây giờ liền lo lắng, ngay cả Tả Tiểu Lang cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi mộtcâu: “Cha đâu?”



Một ngày này, bầu trời mưa nhỏ lất phất, mưa mùa thu mang theo cảm giác hơi mát lạnh, mưa rơi lên lá vàng khô héo trên cây, rơi xuống trong đất sét.



“Tam gia, hôm nay trời mưa, bờ biển chỉ sợ là không yên ả, vẫn là đừng đi nha?” La Tiểu Lục chặn ở trước mặt Tả Thiệu Khanh nói, mấy ngày nay, chủ tử nhà nó luôn phải đến bờ biển nhìn một cái mới an tâm.



Tả Thiệu Khanh vuốt cái đầu đau nhức, không biết vì cái gì, đêm qua y một đêm chưa ngủ, sáng rời giường mí mắt lại giật giật, nếu là bình thường coi như xong, nhưng ngay lúc này, y không thể không suy đoán phải chăng Lục Tranh xảy ra chuyện.



“Tiểu Lục Tử, gọi Dương Dịch tới.” Tả Thiệu Khanh cảm thấy, lại tiếp tục chờ đợi không tin tức như vậy thật sự là quá tra tấn người.



La Tiểu Lục đồng ý một tiếng, nhanh chóng chạy đi gọi người.



Tả Thiệu Khanh đứng dưới mái hiên, nhìn mưa càng lúc càng lớn, tâm tình càng bực bội hơn.



Đợi lúc nhìn thấy trong màn mưa hai người đến gần, Tả Thiệu Khanh mới quayngười vào phòng.



Dương Dịch theo vào, chà sát nước mưa trên tóc: “Tam gia, ngài có gì dặn dò?”



“Dương nhị ca, phiền ngươi phái người đi bờ biển các nơi hỏi một chút, nhìn xem mấy ngày gần đây ngư dân ra khơi trở về có nhìn thấy thuyền của Lục công gia bọnhọ không, trước lúc xuất phát Lục gia đã từng nói chỉ đi ba năm ngày, không thể nào đến bây giờ vẫn chưa về.”



“Vâng, thuộc hạ liền đi, thuận tiện sai người đi các đại thương hội hỏi một chút.”Dương Dịch thấy bộ dáng y tinh thần sa sút, tùy tiện an ủi: “Ngài cũng không cần quá lo lắng, mùa này sẽ không gặp phải bão lớn, tám phần là đi xa.”



Tả Thiệu Khanh gật đầu, nhíu mày nhưng lại không bởi vì vậy mà buông lỏng, đợi sau khi Dương Dịch rời đi, y bảo La Tiểu Lục ở lại chăm sóc Tả Tiểu Lang, bản thân mang người rời khỏi phủ.



Một chiếc xe ngựa chạy như bay xẹt qua bên người Tả Thiệu Khanh, nước bùn tóelên làm dơ vạt áo và giày, Tả Thiệu Khanh rủa thầm một tiếng, tâm tình càng thêm u ám hơn.



“Tam gia, trở về phủ sao?”



“Không về, tùy tiện đi dạo một chút.” Tả Thiệu Khanh nói là tùy tiện đi dạo một chút, nhưng dưới chân lại không tự giác mà đi về phía bến cảng.



Nhưng, hôm nay Tả Thiệu Khanh giống như phụ thể suy thần, đi được một nửa mưa rơi quá lớn, đoàn người không thể không tìm chỗ tạm lánh.




Dương Dịch nghiêm túc chắp tay vái: “Thuộc hạ đã hiểu.”



Chờ hắn ta rời đi, Tả Thiệu Khanh liên tiếp hạ xuống mấy đạo mệnh lệnh: “Đem tấtcả người của Tào bang có thể tìm đến triệu tập lại, chuẩn bị nước và lương thực chomười ngày, ta lại viết một bức thư, phái người đưa đi quân doanh thủy sư, bảo toàn bộ thủy sư đóng giữ đều tăng cường cảnh giới.”



“Ngài là lo lắng có người cố ý dời sức chiến đấu của Hạc Thành, ý định thừa dịptrống không mà xâm nhập?”



Tả Thiệu Khanh lắc đầu, chỉ cần không phải cường quốc hải ngoại tập kích, bình thường nhân số hải tặc quá ít, căn bản không thể nào tấn công vào Hạc Thành, cho nên cho tới bây giờ, bị hải tặc tập kích chỉ là thôn nhỏ vùng duyên hải.



Nếu như là cường quốc tập kích, không thể nào một chút tin tức cũng không có, Tả Thiệu Khanh chỉ là lo lắng có người thừa dịp bọn họ tay chân luống cuống phá hư nơi trú quân thủy sư vừa xây xong.



Tả Thiệu Khanh từ trong thư phòng tìm một phần bản đồ trải ra ở trên mặt bàn, y lấy bến cảng Hạc Thành làm điểm xuất phát vẽ một nửa vòng tròn: “Trước khi Lục gia ra khơi nói là xuôi theo bến tàu vùng duyên hải về phía Nam thực hành, nếu như xảy ra vấn đề, cũng sẽ không cách quá xa, phương Bắc có thể xem nhẹ, chờ thuyền chuẩn bị xong, chúng ta chia ra ba đường, nam, đông và đông nam, bất kể là gặp thuyền của Lục gia hay không, năm ngày sau lập tức quay trở về, có lẽ…chỉ là chúng ta lo lắng uổng công một trận.”



“Tam gia, chúng ta đây chưa đủ nhân viên tìm ai bổ sung? Hoặc là trực tiếp tìm tới Tuần phủ đại nhân, để cho bọn họ xuất binh nghĩ cách cứu viện?”



Tả Thiệu Khanh cười khổ một tiếng: “Chỉ bằng vào một bức thư không rõ lai lịch căn bản không thể nào điều động binh quyền, cưỡng ép trưng dụng thương thuyền sức dân còn có thể nói được, cưỡng ép điều binh, bổn quan cũng không có quyền lớn như vậy, sai người bỏ ra giá cao mướn tất cả thủy thủ của thương hội, có thể gọi bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu.”



Tất cả thủy thủ thương hội tuy so ra kém thủy sư chính quy, nhưng những người này có kinh nghiệm ra khơi, có lẽ so với quân đội chính quy càng mạnh hơn.



“Tam gia, cần mang theo vũ khí sao?” Một quản sự tiến đến bên tai hỏi.



Tả Thiệu Khanh tim đập mạnh, trấn định hỏi: “Trong bang có vũ khí gì?”



Quản sự kia cười khà khà: “Tào bang chúng ta quanh năm hoạt động trên thuyền, phần lớn chuẩn bị là cung tiễn búa các loại, đều là chút đồ chơi nhỏ.”



Tả Thiệu Khanh đi theo hắn ta vào nhà kho nhìn đồ chơi nhỏ theo như lời hắn ta nói, khóe mắt co rút, toàn bộ nhà kho lộn xộn chất đống từng bó đao kiếm cung nỏ, búa, đục, thiết chùy cái gì cần đều có.



Tả Thiệu Khanh thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh những người này nhảy vào trong nước cầm thiết chùy đục phá thuyền địch.



“Đều mang theo, có thể chứa bao nhiêu liền chứa bấy nhiêu.”



Tự đấy lòng y hy vọng, những thứ chuẩn bị này đều không cần dùng mới tốt.