Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Chương 202 :
Ngày đăng: 00:45 19/04/20
Vương Tam thiếu tên là Vương Chấn Hải, trước hai mươi tuổi trải qua cuộc sống tùy tiện không bị ràng buộc, muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ thiếu chút nữa là chọc thủng trời, chưa bao giờ bởi vì thiếu tiền mà lo âu.
Đáng tiếc vận may của hắn ta tại năm hai mươi tuổi toàn bộ đều dùng hết sạch, sau khi phụ thân huynh trưởng ra khơi một đi không trở về, tiếp theo tổ phụ cưng chiềucũng âu sầu qua đời, tổ mẫu cưng chiều con trai nhỏ, vì vậy mở một mắt nhắm mộtmắt nhìn tộc thúc của hắn ta mưu đoạt gia sản.
Vốn những thứ này cũng không thể khiến cho Vương Chấn Hải xuất hiện nguy cơ, hắn ta không học vấn không nghề nghiệp đã quen, chưa bao giờ nghĩ tới thừa kế sản nghiệp trong nhà, chỉ cần có tiền tiêu, ai là đương gia hay không phải đương gia thì sao?
Đáng tiếc vị chú ruột kia không hào phóng như vậy, căn bản không muốn nuôi một phế nhân như hắn ta, động não một chút thì thiết kế một cái bẫy, đưa cháu trai say khước lên giường tiểu thiếp của gã.
Đợi ngày thứ hai xảy ra chuyện, người chú kia xấu hổ và giận dữ cộng thêm nướcmắt nước mũi đuổi đứa cháu “loạn luân vô sỉ” ra khỏi Vương gia.
Vương Chấn Hải cho đến lúc bị ném ra khỏi cổng chính vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt chỉ trỏ của người qua đường, và ánh mắt xấu hổ của mẫu thân cùng bị đuổi ra khỏi nhà, khiến cho hắn ta có dự cảm không tốt.
Đợi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Vương Chấn Hải căm phẫn đi gõ cửa, nói làmình bị oan, đáng tiếc không có người tin hắn ta, cho dù là mẫu thân của hắn tacũng không tin.
Hắn ta phóng đãng đã quen, trong phòng không biết có bao nhiêu thông phòng tiểuthiếp, cường đoạt dân nữ cũng không phải không có, thực tế sau khi chính thê chết do sinh, hắn ta càng vui vẻ ung dung tự tại.
Chẳng qua phóng đãng thì phóng đãng, Vương Chấn Hải chưa bao giờ nghĩ đếnthông phòng tiểu thiếp của trưởng bối, dựa theo lời hắn ta mà nói: Dạng nữ nhân gìhắn ta không tìm được? Tại sao phải cùng người đàn bà dâm đãng đã bị người khác dùng qua?
Lúc đầu hắn ta còn mang theo oán hận đi nói rõ lý lẽ, bị đầy tớ Vương gia đánh qua mấy lần mới từ từ hiểu rõ, hắn ta đã không còn là Tam thiếu gia trước đây được trưởng bối che chở, muốn làm gì thì làm nữa, hiện tại ngay cả nô tài cũng có thể ức hiếp ở trên đầu hắn ta.
Khi đó hắn ta còn tức giận nghĩ: Không có Vương gia, hắn ta vẫn như thường có thể sống tốt, dù sao trong tay hắn ta còn có mấy cửa hàng, hơn nữa trong tay các tiểu thiếp kia mỗi người đều có tiền riêng, chi tiêu tiết kiệm một chút cũng đủ hắn ta cả đời áo cơm không lo.
Nhưng mà, lúc hắn ta đến cửa muốn đón nữ nhân của mình xuất phủ, lại phát hiện những nữ nhân kia sớm thu dọn quần áo rời khỏi Vương phủ, chẳng biết đi đâu, người duy nhất ở lại Vương phủ là nữ nhân mà hắn ta sủng ái nhất, tuy nhiên lại trở thành người của chú ruột hắn ta.
Đến lúc này, hắn ta mới hiểu được, hắn ta không chỉ là ngủ xuẩn, mà là ngu xuẩn đến mức người thần đều phẫn nộ.
Cố gắng lắm mới ăn xong chén cơm, Tả Tiểu Lang nhìn chằm chằm vào nửa con heo quay sữa nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn là quyết định không thể ăn nữa.
Tả Thiệu Khanh nhìn bộ dáng của bé cười lắc đầu, mỗi bữa cơm y đều bảo người mang đến một chút thịt nướng, chính là hy vọng Tả Tiểu Lang lúc nào thèm ăn có thể ăn nhiều một chút, xem ra vẫn là không được.
Lúc y buông bát đũa xuống, lau tay cho Tả Tiểu Lang, La Tiểu Lục gõ cửa đi vào, bưng một bát thuốc sắc xong: “Tam gia, dược đã đến.”
Cái mũi Tả Tiểu Lang khẽ động, ngửi thấy vị thuốc liền chôn đầu vùi vào trong ngực Tả Thiệu Khanh, biểu thị cái đó rất khó uống, bé mới không cần uống.
Tả Thiệu Khanh vỗ lưng bé, dịu dàng giải thích: “Uống thuốc mới nhanh khỏe lại, con cũng không muốn mỗi bữa chỉ có thể nhìn thịt nướng thơm ngào ngạt lại không thể ăn chứ?”
La Tiểu Lục liếc mắt, Tam gia mỗi lần đều là nói những lời này, cũng may mà Tả Tiểu Lang mỗi lần đều có thể bị mắc lừa, quá dễ lừa.
Tả Tiểu Lang một hơi đem thuốc đắng uống hết, trong miệng lập tức bị nhét vào một miếng kẹo đậu phộng, vừa thơm vừa ngọt, đè xuống hương vị khó chịu kia.
“Phụ thân…chúng ta lúc nào có thể tìm được cha?”
Ánh mắt Tả Thiệu Khanh thoáng ảm đạm, miễn cưỡng duy trì bộ dáng tươi cười nói: “Sắp rồi.”
Bọn họ đã ra khơi ba ngày, một đường xuôi nam, mỗi bến cảng đi qua đều sẽ ngừnglại nghe ngóng tin tức Lục Tranh, đáng tiếc không biết phải hay không là chưa từngcập bờ, lân cận bến cảng cũng không có người từng nhìn thấy đội tàu uy phong lẫmliệt kia.
Y dùng tay dính nước trà ở trên bàn tìm tuyến đường, thử nghĩ Lục Tranh nếu như xuôi nam sau đó trở về, lúc này cũng nên gặp nhau rồi, khả năng lớn nhất là hắn chuyển đổi phương hướng.
Y vèo cái đứng lên, hướng La Tiểu Lục căn dặn nói: “Đi, bảo đội tàu thay đổi phương hướng, chúng ta đi về phía đông.”