Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 204 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Boong thuyền tụ tập đầy người, mọi người nhìn thanh niên toàn thân ướt đẫm bị Dương Dịch và một nam nhân khác đỡ lên thuyền.



“Chuyện gì xảy ra? Ai vậy?” Tả Thiệu Khanh nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh bị đặt ởboong thuyền, trên người đắp một bộ áo ngoài ướt sũng, vội vàng dặn dò: “Mau gọi đại phu đến.”



Dương Dịch chà xát cánh tay đông lạnh đến rét run, rất nhanh có người cầm một bộ quần áo khô mát và khăn vải tới, hắn ta cũng không tránh đi, ở tại chỗ thay quần áo,mới giải thích nói: “Tam gia, đây là Lưu Bình theo lão đại ra khơi, chúng ta ở trên biển mò được, vẫn luôn bất tỉnh.”



Tả Thiệu Khanh cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng ngăn cản cảm xúc rối loạn, tiến lên sờ mạch đập của thanh niên kia, rất suy yếu, nhưng xác thực còn có hơi thở, hẳn là ngâm trong nước quá lâu, bụng cũng căng cứng.



Lông tuyến lạnh như băng khiến cho tim của y cũng lạnh xuống, Lục Tranh nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không không thể nào sẽ xảy ra loại chuyện này.



Lúc trước Lục Tranh muốn xây dựng lại thủy sư, có không ít hán tử Tào bang động tâm, người Tào bang đều là người lành nghề trên nước, tuyệt đối là người được lựa chọn làm binh sĩ thủy sư tốt nhất.



Lục Tranh chọn mấy người chia ra đến tất cả các nơi thủy sư đóng quân, để phụ tá các tướng lãnh không quen thuộc với tình huống trên biển, mà Lưu Bình này là người được phân đến Hạc Thành, lần này cũng theo Lục Tranh ra khơi.



Lần này Tả Thiệu Khanh từ Hạc Thành mang theo không ít đại phu, y không nói chongười ngoài mục đích của lần xuất hành này, có mấy đại phu lớn tuổi không muốnra khơi, cuối cùng vẫn là Dương Dịch phái người trực tiếp trói đi.



Đợi sau khi đại phu chuẩn đoán bệnh cứu chữa, Tả Thiệu Khanh sai người mangngười tới buồng nhỏ trên tàu, thay quần áo cho hắn ta đắp lên một cái chăn dày, lạirót dược cho hắn ta đợi hắn ta đổ mồ hôi.



Quá trình chờ đợi là dài đằng đẵng, Tả Thiệu Khanh đã sớm sai người lái thuyền, đi về phía hải vực phát hiện Lưu Bình một đường ngược dòng mà tiến, y chỉ hy vọng mình tới kịp, y căn bản không cách nào tưởng tượng những tháng ngày trong cuộc đời không có Lục Tranh.



Y hôm nay, có thể quên hận thù, có thể không cần con đường làm quan, nhưng lại không thể không có nam nhân cùng y làm bạn đến nay.



Rõ ràng thời gian hai người bên nhau cũng không dài, y lại cảm thấy trong lòng có một gốc đại thụ tên là Lục Tranh đang lớn lên, nếu cưỡng ép đào đi, chỉ sợ y cũng không thể sống được nữa.




“Đều thất thần làm cái gì, cùng tiến lên.” Thủ lĩnh hải tặc túm một thuộc hạ ở bên người ném lên trước, thừa dịp Lục Tranh đâm đầu thương vào ngực người nọ, vungtrường đao qua.



Một đao này nhanh nhẹn cắt đứt đầu tên hải tặc bị coi như mồi dụ, từ trước ngực Lục Tranh xẹt qua, cắt rách lớp áo ngoài cùng của hắn.



Lục Tranh trầm mặc, hắn đối với loại người ngay cả thuộc hạ đều có thể tùy ý hy sinh không hề có chút cảm tình, chỉ thiếu chút nữa mắng ra một câu: “Bọn chuột nhắc không có lương tâm.”



Lúc đoàn người của Tả Thiệu Khanh đuổi tới, song phương đã đánh tới tình trạng bủn rủn, y dùng kính viễn vọng tìm kiến thân ảnh Lục Tranh, lại bị cánh buồm caolớn chặn tầm mắt.



“Chuẩn bị cung tiễn.” Tả Thiệu Khanh hạ lệnh, tại nơi cách chiến trường 50m dừng lại.



Song phương đánh tới gây cấn đã sớm chú ý tới xa xa có thuyền đến gần, mới đầu Lục Tranh còn cho rằng là viện quân của hải tặc, chỉ có đám hải tặc tự mình biết, bọn hắn lần này đã là dốc toàn lực lên đường, không thể nào có viện quân.



Chờ đội thuyền ngày càng đến gần, Tả Thiệu Khanh sai người treo lên cờ xí Tào bang, lúc này mới khiến cho bên Lục Tranh hoan hô.



“Bắn.” Tả Thiệu Khanh hét lớn một tiếng, mấy trăm cung tiễn đồng loạt bắn ra, bởi vì sợ làm người mình bị thương, cho nên Tả Thiệu Khanh không để bọn họ bắn người, mà là hướng về mấy thân thuyền rõ ràng không phải thuyền nhà mình màbắn đi.



Lúc mấy trăm mũi tên nhanh như tên bắn đồng thời cắm lên một chiếc thuyền, lực đạo lớn có thể đem thân thuyền bắn ra một lỗ thủng, tất cả thuyền hải tặc đều là kếtcấu bằng gỗ, sau mấy lần, thì có ba chiếc thuyền chậm rãi chìm xuống nước.



Song phương đang ở trên thuyền đánh nhau say sưa đều bị nước biển dưới chân dần dần chìm ngập kêu gào ngừng lại, mắt thấy thuyền sắp chìm xuống, vội vàng trước một bước nhảy vào trong nước biển.



Tả Thiệu Khanh để cho đội tàu tới gần, nhìn thấy có người của mình ở trong nước thì moi lên, là hải tặc trực tiếp cho một xiên, xiên kia là thương thuyền chuẩn bị ở trên biển xiên cá dùng tới, dùng để xiên người là chuẩn nhất.