Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 215 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tin tức Tả lang trung vinh dự trở thành tri phủ Hạc Thành giống như tuyết rơi nhanh chóng truyền ra, có người nghi vấn, có người khinh thường, có người mong đợi, người thật tâm bội phục cũng có.



Tân quan nhậm chức, Tả Thiệu Khanh ngày đầu tiên cũng không vội vàng tiến hành công vụ, mà là trước hiểu rõ đại quan tiểu quan nha môn Tri phủ, gần đến chạng vạng tối, Hạ Mân đề nghị Tri phủ đại nhân mời khách từ phương xa đến dùng cơm, không có người cự tuyệt, thế là toàn bộ người nha môn liền đến quán rượu lớn nào đó ở Hạc Thành.



Tưởng Hằng Châu hôm nay đã bắt đầu bắt tay vào kiểm kê tài vụ Lâm phủ, không nhìn không biết, lúc hắn ta mang người lấy ra tất cả tài sản đáng giá của Lâm phủ, mới phát hiện mình vẫn là đánh giá thấp trình độ tham lam của Lâm Chí Hào.



Hắn ta cũng không phải thư ngốc hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, sư phó củahắn ta, từ nhỏ ngoại trừ truyền thụ học thức còn dạy đạo làm quan.



Quan viên phía Nam béo bở phần lớn mọi người đều biết, chủ yếu là nhiều tới trình độ nào thì không phải chuyện người khác truyền miệng là có thể biết.



Nhận được lời mời của Tả Thiệu Khanh, Tưởng Hằng Châu không chút suy nghĩ liền đi đến nơi hẹn, chỉ là lúc lần nữa nhìn thấy quan lớn quan nhỏ Hạc Thành, hắn ta sẽ nhịn không được nhớ tới viện tử vàng bạc tài vật kia, thầm nghĩ những người này vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt bách tính.



Tưởng tượng như vậy, vẻ mặt của hắn ta hơi cứng ngắc, nhìn món ngon mỹ vị đầy bàn cũng không có khẩu vị.



Tưởng Hằng Châu thanh danh hiển hách, cũng là thanh niên tài tuấn trong mắt mọi người, bởi vậy cũng là đối tượng quan viên Hạc Thành lôi kéo nịnh bợ.



Hắn ta miễn cường duy trì bộ dáng tươi cười nhận một chén rượu mời, khóe mắtliếc qua nhìn Tả Thiệu Khanh bị từng đợt quan viên tiểu quan bao vây tấn công, nụcười sáng lạn giống như mặt trời trong ngày tuyết, đâm vào mắt khiến người mở không ra.



Tả Thiệu Khanh với tư cách là nhân vật chính, bộ dáng tươi cười nơi khóe miệng chưa từng ngừng, tuổi này của y làm Tri phủ một thành, người thiệt tình phục y tuyệt đối là số ít, nên làm sao lung lạc chấn nhiếp các lão già lão luyện ở quan trường chính là vấn đề khó.



Y một tay nâng chén, một tay nhấc hủ rượu, đi đến từng bàn, đem mỗi khuôn mặt và tên trong trí nhớ của mình đối chiếu đánh dấu, hơn nữa ghi nhớ vẻ mặt và ánh mắt ở trong lòng.


Tả Thiệu Khanh ném xuống miệng một câu: “Ta còn không phải vì muốn tốt cho ngươi?”



“Ha ha…” Lương Tề đến gần ra sức vỗ vai Tả Thiệu Khanh, nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lục Tranh, cười nói: “Ta đời này sợ là khó ra hồn, vị trí Thượng thư tuy nắm quyền, nhưng trải qua cuộc sống tuyệt đối không ung dung tự tại như vậy.”



Lý do này Tả Thiệu Khanh đã từng nghe một lần, y không cách nào nói như vậy tốthay không tốt, nhưng chỉ cần Lương Tề cam tâm tình nguyện, y thật đúng là khôngthể nói gì.



“Vậy ngươi thực sự bằng lòng bị Kha Thành áp chế cả đời? Hắn cũng không dễ nói chuyện như Lý thượng thư.”



“Ngược lại là vấn đề này…” Lương Tề sờ cằm nghĩ, sau đó nháy mắt về phía Lục Tranh: “Không biết trong tay Lục công gia còn có người tốt để lựa chọn không?”



Tả Thiệu Khanh từ tầm mắt của hắn ta quay đầu lại, tò mò đánh giá Lục Tranh: “Xem ra Lục công gia ở trong triều còn sắp xếp không ít người.”



Ánh mắt của y tuy mang theo tò mò, giọng điệu nói ra nhưng không hề ngạc nhiên,thế lực Trấn quốc công lớn như thế, muốn nói trong triều không chuẩn bị một chút lực lưỡng dự bị là không thể nào.



“Việc này đừng quan tâm, chờ xem kết quả là được.” Lục Tranh đè đầu Tả Thiệu Khanh xuống, để cho y gối lên đùi mình: “Miệng đầy mùi rượu, trước ngủ một chút,đã đến thì gọi em.”



Lương Tề hô to: “Hai nam nhân dính chặt ngọt ngào, quá đau mắt.”



Lục Tranh liếc xéo hắn ta, tay duỗi ra vung lên, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩynam nhân om sòm xuống xe ngựa, hắn lạnh giọng căn dặn nói: “Tống Hán Lâm, coichừng hắn, không được để hắn lại lên xe.”



Ngoài xe ngựa rất nhanh vang lên thanh âm cười trên nỗi đau của người khác của Tống Hán Lâm: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh. Khửa khửa.…”