Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 237 :

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Từ hoàng cung đi ra, Tả Thiệu Khanh túm Tả Tiểu Lang lên cùng một chiếc xe ngựa, dùng phương thức thẩm vấn hỏi rõ ràng tối hôm nay bé trải qua những gì.



Sau khi hỏi xong Tả Thiệu Khanh cả người đều không ổn, tự kiểm điểm nói: “Chẳng lẽ là ta bình thường quản quá nghiêm? Không nên hạn chế bé ăn thịt?”



Hóa ra Tả Tiểu Lang theo Lão phu nhân đi đến nữ quyến bên kia, đợi cả buổi cũng không có thức ăn, chỉ có rau quả nước trà bánh ngọt, Lão phu nhân sợ cháu trai bị đói, sai người mang thức ăn lên trước.



Tả Tiểu Lang thấy bày bàn thì rất động lòng, nhưng chân chính ăn vào trong miệng thì có chút thất vọng, chỉ có điều cũng may bé chỉ cần là thịt căn bản không xoi mói, tuy hương vị không ngon như tưởng tượng.



Đứa nhỏ khác đều được mẫu thân quản gắt gao, vì bảo trì lễ nghi cơ bản không cho bọn nhỏ đụng đồ ăn, sau đó cả đám trừng to mắt nhìn Tả Tiểu Lang một mình vui vẻ ăn.



Tiểu thái tử chính là lúc đó chú ý đến Tả Tiểu Lang, màu sắc hương vị thức ăn của tiệc rượu hoàng cung như thế nào bé là biết rõ, mỗi năm bé đều phải đến ăn một bữa mới được.



Bé cho rằng màu sắc thức ăn năm nay có cải tiến, vì vậy gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, kết quả có thể nghĩ mà biết, vẫn là lạnh, béo ngậy, bé tò mò đi đến bên cạnh Tả Tiểu Lang, muốn thử một chút thức ăn trong đĩa đứa bé này, nhìn xem phải hay không cung nhân đặc biệt săn sóc.



Tả Tiểu Lang chỉ chia sẻ thịt với phụ thân là người khác thì không bằng lòng, nhưng phụ thân từng dạy bé làm người phải lòng dạ rộng lượng, vì vậy liền chịu đựng đau lòng để cho người này gắp một miếng thịt nhỏ nhất.



Tiểu thái tử ngược lại không thèm để ý lớn nhỏ, trực tiếp nhét vào trong miệng, kết quả cùng đĩa kia hương vị hoàn toàn giống nhau: “Khó ăn như vậy, ngươi tại sao còn ăn?”



Tả Tiểu Lang trả lời người nọ: “Không thể lãng phí thịt… phụ thân dạy.” Trên thực tế, Tả Thiệu Khanh nếu như có mặt, khẳng định không để cho bé ăn như vậy.



Lão phu nhân đang bị người bao quây không thể quản bé, vì vậy Tả Tiểu Lang chỉ có một mình yên lặng ăn…



Tiểu thái tử cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá hiểu chuyện, hơn nữa tính cách kiên trì, có thể nhẫn nại mà người thường không thể nhẫn nại, nhìn bé nuốt xuống từng miếng, tiểu thái tử không nhẫn tâm, liền hỏi: “Muốn hay không ta mang ngươi đi ăn đồ ngon?”



“So chỗ này ngon hơn?” Tả Tiểu Lang đặt đũa xuống, chờ mong hỏi, nói thật, sau khitừng ăn tay nghề đầu bếp phủ Trấn quốc công, đồ ăn như vậy thật sự khó ăn.



“Đương nhiên.” Vì vậy hai người vụng trộm từ đại điện trốn đi, đi về phía chỗ ở củatiểu thái tử.



Tiểu thái tử cũng là có phòng bếp nhỏ của mình, lúc này đã hầm món ăn bé thích ăn, chuẩn bị bé trở về ăn khuya.



Tả Tiểu Lang chỉ chờ thời gian nửa nén nhang, liền được ăn thịt nóng hầm hập, cảm giác thỏa mãn thật sự khó có thể hình dung, vì vậy liền nhớ kĩ “người tốt” tiểu thái tử.


“Mời ngươi tới là muốn nói cho ngươi biết một việc.”



“Chuyện gì?”



“Đêm hôm qua, phòng sứ giả Bắc Địch có một hắc ý nhân đi vào, nhìn thân hình lànữ nhân.”



Tả Thiệu Khanh cau mày: “Vậy cùng ta có quan hệ gì?”



Khóe miệng Giang Triệt co quắp: “Ngươi nên biết người Bắc Địch hận nhất là ai, ngươi xác định việc này không quan trọng?”



Người Bắc Địch hận nhất là ai? Nếu không phải Lục Tranh thì còn là ai, chẳng qua… “Ngươi vì sao nói cho ta biết mà không nói cho Lục gia?”



“Bởi vì người ta muốn gặp là ngươi, ngồi cùng một chỗ với Lục công gia, ta sợ sẽ quên chính mình muốn nói cái gì.”



Tả Thiệu Khanh liếc nhìn gã, cố ý vặn vẹo nói: “Không nghĩ tới lực ảnh hưởng của Lục gia đối với Giang thượng thư lớn như vậy, thật sự khiến người kinh ngạc.”



“Không cần kinh ngạc, bổn quan vẫn luôn đem Lục Tranh thành mục tiêu của bảnthân, chẳng qua, hình như mục tiêu này có chút xa.”



Tả Thiệu Khanh thật sự kinh ngạc, không nghĩ tới Giang Triệt còn sẽ có một ngày hoàn toàn tỉnh ngộ, y sờ cằm, phát hiện Giang Triệt thay đổi rất lớn, đã từng là Giang Triệt khí thế phong thái tài hoa, phong độ lộ ra ngoài dường như không thấy nữa, mà chuyển biến thành nam nhân nội liễm nhã nhặn.



Không phải loại biểu hiện nhã nhặn giả vờ bên ngoài, mà là giống như hiểu thấu đáo phật lý, góc cạnh cả người bỗng nhiên không thấy nữa.



Tả Thiệu Khanh không biết thay đổi như vậy là tốt hay xấu, chẳng qua cùng y quan hệ không quá lớn không phải sao?



Từ trên xe ngựa đi xuống, Tả Thiệu Khanh nghe thấy đối phương dùng giọng điệu không hiểu thấu nói: “Tả Thiệu Khanh, ngươi xác định trước đây không biết ta sao?”



Tả Thiệu Khanh quay đầu lại, nhìn thẳng đôi mắt gã: “Đương nhiên quen biết, hạ quan vào kinh chưa được mấy ngày thì cùng đại nhân gặp nhau, ngài không nhớ rõ sao?”



Không đếm xỉa đến ánh mắt trở nên ảm đạm của đối phương, Tả Thiệu Khanh quay người rời đi, đáy lòng không hề mảy may chập chờn.



Sống lại hơn một năm, chuyện xảy ra thật sự quá nhiều, kiếp trước dường như đã là từ cực kì xa xôi, đã từ trong cuộc sống của y tách ra, không thể kích thích một chút sóng lăn tăn.