Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 239 :

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Nguyên Tiêu vừa trôi qua, Tả Thiệu Khanh liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuôi nam, lần này Lục Tranh không đi cùng y, mà là đi Bắc Địch tuần tra, nghe nói năm trước một trận tuyết lớn khiến cho Bắc Địch bị tai họa, lúc này vừa vặn là thời kì giáp hạt*, người một khi quá đói, chuyện gì cũng làm được.



*Thời kì giáp hạt: khoảng thời gian lúa cũ đã ăn hết, lúa mới chưa chín, thường chỉ lúc đói kém do chưa đến mùa vụ



Trong phủ Trấn quốc công tràn đầy vẻ u sầu ly biệt, Tả Tiểu Lang hoàn toàn trở thành cái đuôi nhỏ của Tả Thiệu Khanh, y đi đến đâu, vật nhỏ liền theo tới đó, ngay cả tắm rửa cũng phải ở trong một phòng, hại vuốt ve an ủi trước lúc biệt ly của Lục Tranh đều ngâm nước nóng.



Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, vật nhỏ cũng rất tỉnh ngủ, thế nào cũng phải chiếm đóng cùng Tả Thiệu Khanh ngủ, khẽ động bé liền mở to mắt, cuối cùng Lục Tranh không thể nhịn được nữa điểm huyệt ngủ của bé chuyển người đến thiên điện.



Vật nhỏ vừa đi, Lục Tranh liền không tiếp tục kiêng dè nữa, điên cuồng hôn Tả Thiệu Khanh, độ mạnh yếu dưới tay mấy lần không thể khống chế được, ở trên người Tả Thiệu Khanh véo ra mấy vết đỏ.



“Anh nhẹ một chút…” Tả Thiệu Khanh cũng không cự tuyệt, hai người sau khi lên kinh vẫn luôn bận rộn, số lần ở bên nhau một bàn tay cũng đếm đủ, mắt thấy ly biệt sắp đến, y cũng không phải không xúc động.



Lục Tranh qua loa lên tiếng, miệng không ngừng nghỉ chiếm đoạt thân thể Tả Thiệu Khanh, giày vò người lật qua lật lại hơn nửa đêm.



Ngày hôm sau, Tả Tiểu Lang bay nhanh xông vào phòng chính, thấy trong chăn ụ lên một cục lập tức nhảy lên, cách chăn ôm Tả Thiệu Khanh hô: “Phụ thân, các người thật sự rất xấu xa, nói không giữ lời.”



Tả Thiệu Khanh bị đánh thức, buồn ngủ ngáp một cái, vứt xuống một câu: “Tìm cha con tính sổ đi.” Sau đó trở mình tiếp tục ngủ.



Bên ngoài phủ, lão quan gia đang dẫn La Tiểu Lục sắp xếp hành lý lên xe ngựa, bởi vì không phải lần đầu tiên ra ngoài, cho nên đồ mang theo không nhiều, hai chiếc xengựa, một xe người ngồi, một xe chứa đồ, còn hộ vệ cưỡi ngựa xuất phát, trang bịnhẹ nhàng ra trận.



La Tiểu Lục biết Ẩn Nhất được phái cho Tả Thiệu Khanh, tâm tình rất tốt, hai đầu lông mày lộ ra ý cười, hành lý đóng gói đều sắp xếp xong, thấy chủ tử nhà mình còn chưa đi ra, lập tức cười xấu xa đi vào gọi người.



Nó gõ cửa phòng Tả Thiệu Khanh, kéo cuống họng hô: “Tam gia, phải lên đường, nếu ngươi không đi liền trễ giờ.”



Trong phòng, Tả Thiệu Khanh đang ngủ say, Tả Tiểu Lang ngồi ở trên giường tự mình chơi đồ chơi, nghe thấy thanh âm La Tiểu Lục, Tả Tiểu Lang thò tay nhéo mũi Tả Thiệu Khanh.



“Con trai…nhanh buông tay…không thể thở được.” Tả Thiệu Khanh mở mắt ra, ở trên mặt Tả Tiểu Lang nhéo một cái: “Bại hoại, đi lấy quần áo phụ thân đến đây.”



“Ô.” Tả Tiểu Lang bay nhanh nhảy xuống giường, mang quần áo trước đó Lục Tranh đã chuẩn bị xong đưa đến cho Tả Thiệu Khanh, sau đó lại ngoan ngoãn vắt khăn cho Tả Thiệu Khanh.



Tả Thiệu Khanh ôm người lên đầu gối, liên tục dặn dò: “Lời phụ thân và cha từng nói nhất định phải nhớ kĩ, hiện tại không rõ ràng cũng không sao, nhưng nhất định phải làm theo biết không?”



“Ừm.”



“Phụ thân và bà nội con đã thương lượng xong, giờ mẹo mọi ngày đưa con vào cung,giờ dậu xuất cung, nhớ rõ đừng chơi đùa quá mức.”



“Ở trong cung nhất định phải cẩn thận hơn, không được ăn lung tung đồ người khác đưa, mặc kệ đi đâu bên người nhất định phải mang theo người, có việc thì đi tìmhoàng bá phụ.”
Ẩn Nhất cũng biết tính nghiêm trọng chuyện này, huýt sáo, kéo tay Tả Thiệu Khanhnhảy lên ngựa, hung ác đâm mông ngựa một cái, sau đó liền xông ra ngoài.



La Tiểu Lục ngồi xe ngựa đã thừa dịp loạn rời đi, đối phương thấy Tả Thiệu Khanh vẫn còn, cũng không quản nó.



Chỗ này rộng lớn, khói độc cũng không thể nào ở khắp nơi, mọi người vừa hóa giảicông kích của đối phương vừa thối lui.



“Còn không nhanh ngăn người lại.” Người trước đó dùng ngôn ngữ nước khác dặn dò một câu, Tả Thiệu Khanh tuy nghe không hiểu, lại có thể lĩnh hội ý của hắn ta.



Ngựa nhanh chóng chạy thời gian nửa nén nhang, Tả Thiệu Khanh liền thấy được xe ngựa của bọn họ đang chạy ở phía trước, Ẩn Nhất rất nhanh đuổi theo, ném Tả Thiệu Khanh lên xe: “Tam gia, các ngươi đi trước.”



Tả Thiệu Khanh nhìn về phía hắn ta một cái, bởi vì có hộ vệ ngăn trở, tốc độ của đối phương không nhanh, nhưng…y nắm chặt nắm đấm, ở vị trí xa phu vung lên roi da phất về phía mông ngựa.



“Giá…”



La Tiểu Lục bị lắc lư có chút choáng, cố nén cảm giác nôn mửa bò ra: “Tam gia, ngài không sao chứ?”



Tả Thiệu Khanh lắc đầu, roi ngựa trên tay đã có chút nắm không chắc, làn khói độc vừa rồi tuy hít vào không nhiều, nhưng đến cùng phát huy tác dụng, y cảm thấy thể lực đang từng chút xói mòn.



La Tiểu Lục nhìn ra y khác thường, tiếp nhận roi ngựa, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, từ loại trận thế chưa từng thấy này nó rất lo lắng cho an toàn của Ẩn Nhất.



“Tam gia, chúng ta đổi quần áo đi?” La Tiểu Lục bỗng nhiên nói.



Tả Thiệu Khanh tựa ở trên cửa xe: “Chớ nói nhảm, ngươi cho rằng đối phương bị mù sao?”



“Trong kịch nam không phải đều viết như vậy sao? Lúc mấu chốt đều là nô tài dùngthân thay thế chủ.”



“Bảo ngươi ít nghe những thứ lung tung kia….” Tả Thiệu Khanh vô lực mắng nó một câu.



Tiếng vó ngựa đằng sau càng ngày càng vang lên, Tả Thiệu Khanh không biết là người nhà hay là địch nhân, nhưng y không dám dừng lại, chỉ có thể giục La Tiểu Lục nhanh lên một chút.



Lúc đi đến giao lộ phân nhánh, La Tiểu Lục khó khăn: “Gia, đi bên nào?” Nó nhưng là không hề biết đường.



Tả Thiệu Khanh đồng dạng không biết, y vỗ vai La Tiểu Lục: “Tùy tiện ngươi chọn.” Người ở phía sau cách không xa, tự nhiên là sẽ đuổi theo xe ngựa.



La Tiểu Lục cắn răng, chạy về phía con đường nhỏ hơn.