Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 242 :

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Lục Tranh nhẹ nhàng gõ bàn, liên tiếp hạ xuống mấy mệnh lệnh, đầu tiên là chấm dứt mua bán qua lại với nước Hỏa La, thứ hai trong phạm vi toàn bộ Đại Ương thẩm tra gian tế nước khác, thứ ba tăng cường phòng thủ trên biển, tất cả thủy sư Đại Ương lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.



Thủy sư Đại Ương mặc dù mới thành lập không lâu, không thể coi là tinh binh tướng mạnh, nhưng cũng phải xem đối thủ là ai, nước Hỏa La là nước nhỏ cùng Đại Ương buôn bán qua lại tương đối nhiều, tư liệu trên tay Lục Tranh có không ít.



Ẩn Nhất lên tiếng đồng ý, chuẩn bị lui xuống bố trí, thì nghe thấy Lục Tranh nói tiếp: “Đợi một chút, điều động một vạn hô quốc quân ở ngoại ô kinh đô đến Bắc Cương.”



“Ngài là lo lắng Bắc Cương sẽ thừa dịp để trống mà vào?”



“Không phải lo lắng, mà là bản công hoài nghi chuyện lần này cùng Bắc Địch khôngthoát khỏi liên quan.” Đang êm đẹp, nước Hỏa La sao bỗng nhiên muốn cùng Đại Ương đối địch? Còn là sau khi chiến sự của Đại Ương và Bắc Địch kết thúc.



“Thuộc hạ đã hiểu.”



Lục Tranh nhìn về phía hắn ta: “Việc này bàn giao xong nghỉ ngơi một chút, người bản công đi tìm.”



Ẩn Nhất thoáng dừng lại, vẫn là rất nghiêm túc đáp ứng, trước Lục Tranh chưa đếnhắn ta cả người căng cứng, hôm nay chủ tử đã đến, hắn ta cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra.



Lục Tranh rời khỏi nha môn, đi về phía bến cảng, tuy hắn biết trong phạm vi hơn mười dặm đều đã lục soát, nhưng bản thân không tự mình tìm một lần vẫn không cam lòng.



Hộ vệ sau lưng yên lặng theo sát, không hề dám tiến lên quấy rầy, toàn thân Lục Tranh phát ra khí thế khiến cho bách tính Thương Châu đối với hắn tò mò cũng không dám tới gần.



La Tiểu Lục kéo theo thân thể bệnh tật cũng phải đi theo, hai ngày trước nó thật sự không xuống giường được thì không tính, hôm nay Lục Tranh đã đến, nó vô luậnnhư thế nào cũng phải cùng đi.



Đã đến cảng sông, đội thuyền ra vào rất nhiều, rất nhiều dân chúng hỗ trợ tìm vàingày tìm không được người liền từ bỏ, tuy chỉ cần đi làm công thì có tiền công,nhưng mọi người kì thật đã nhận định Tả Thiệu Khanh không thể còn sống.
Đã có Thương Hiển Dương dẫn đầu, đại thần còn lại đồng loạt phụ họa, trên thủy sư Đại Ương nện xuống kinh phí lớn, đang lúc bước vào thời kì phát triển, nếu lúc này xuất chinh, cuối cùng có thể sống trở về chỉ sợ đã ít lại càng ít, ai cũng cảm thấychuyện này hại nhiều hơn lợi.



Hơn nữa Đại Ương và nước Hỏa La đại dương cách trở, cũng không có đất đai tiếp giáp, so với Bắc Địch nhìn chằm chằm, nước Hỏa La rõ ràng vô hại hơn nhiều.



Chiến Viên Phong thở dài, đạo lý này ai cũng hiểu rõ, nhưng Lục Tranh lại vẫn dângtấu, rõ ràng là bị tức choáng đầu.



Đối với Tả Thiệu Khanh mất tích, Chiến Viên Phong cũng rất lo lắng, hắn ta biết tầm quan trọng của Tả Thiệu Khanh với Lục Tranh, nếu y gặp chuyện không may, còn không biết Lục Tranh sẽ làm ra chuyện gì nữa.



Hắn ta nhấc bút, ở trên bản tấu nặng nề viết xuống hai chữ “bác bỏ”, sai người ra roithúc ngựa đưa đến Thương Châu.



Mấy vị đại thần cúi đầu, nếu nhìn kì, mơ hồ có thể nhìn thấy có vài người khóe miệng hơi nhếch lên độ cong như có như không, chỉ sợ, có vài người đợi Lục Tranh kháng chỉ không tuân theo, khư khư cố chấp, đến lúc đó đè xuống tội danh kháng chỉ, cho dù là Trấn quốc công cũng vô lực xoay chuyển đất trời.



Trong đêm cùng ngày, Chiến Viên Phong đang phê duyệt tấu chương, thấy ám vệ bưng hộp vào: “Hoàng thượng, đây là mật tấu khẩn cấp Trấn quốc công dâng lên.”



Chiến Viên Phong trong lòng khẽ động, sau khi để cho hắn ta lui ra không thể đợi được muốn xem Lục Tranh nói gì, nhìn xuống một chữ một câu, ánh mắt Chiến Viên Phong từ lúc đầu ngưng trọng biến thành mang chút ý cười.



“Hóa ra Lục Tranh tính toán là chủ ý này.” Chiến Viên Phong nhìn mật tấu hai lần,xác định không bỏ sót mới ném vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro, trong lòng đưa ra quyết định.



Tấu chương còn thừa lại chưa phê duyệt bỏ qua một bên, Chiến Viên Phong tự tay viết xuống một thánh chỉ, cũng dán kín thư đặt vào trong hộp, để ám vệ mang đến Thương Châu, hắn ta lại nhấc bút viết xuống một thánh chỉ khác, thận trọng đặt ở bên cạnh, chuẩn bị ngày mai tảo triều tuyên bố.



Ngồi một mình trong tẩm cung, Chiến Viên Phong nghĩ đến cảm tình giữa Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh, không biết mình đời này có thể hay không tìm được người như vậy, có thể cùng sống, có thể cùng chết, có thể không để ý đến phản đối của người trong thiên hạ…