Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 247 :

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Đêm đã qua canh ba, Chiến Viên Phong khép lại phần tấu chương cuối cùng, xoa ấn đường, đứng dậy đi về phía phòng tắm.



Mấy ngày liên tiếp gặp mặt đại thần trở về kinh, cùng bọn hồ ly này lá mặt lá trái, người đi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Những đại thần này phần lớn là lúc tiên đế tại vị cất nhắc, Chiến Viên Phong vừa mới đăng cơ hai năm, những đại thần được thả ra ngoài này tiếp xúc không nhiều, còn chưa thể ra tay chỉnh đốn.



Thân thể hòa vào trong nước ấm, mỏi mệt từng chút trôi đi, Chiến Viên Phong nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút thả lỏng này.



“Người đâu, cầm bình rượu đến.”



Cánh cửa sau lưng được đẩy ra, tiếng bước chân phù phiếm tỏ rõ người đến khônghề có nội lực, cho đến khi một làn gió thơm chui vào mũi, Chiến Viên Phong mới mởto mắt, một bàn tay trắng nõn tinh tế bưng một ly rượu đến trước mặt hắn, bên taitruyền đến thanh âm ngọt ngào tinh tế: “Hoàng thượng, mời dùng.”



Chiến Viên Phong quay đầu, nhìn kĩ thiếu niên không biết từ nơi nào xuất hiện, caumày: “Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?”



Tẩm cung của hắn phòng vệ đã lỏng lẻo đến trình độ này rồi sao? Vậy mà người nào cũng dám thả vào.



Thiếu niện kia tươi cười xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ rực rỡ: “Hoàng thượng thứ tội, thảo dân là Đức Tây vương đưa đến, ngài đã quên thảo dân rồi?”



Ánh mắt Chiến Viên Phong như có như không từ trên người hắn ta quét qua, hoàngthất Đại Ương chỉ có hai vương gia, một Đức Tây vương ở đất phong phía Nam, một Vĩnh Dụ vương ở đất phong phía Tây Nam, cả hai đều là chú ruột của hắn, chỉ làngười trước quá mức gian trá xảo quyệt.



Là chú ruột lại đưa nam nhân cho cháu trai, thiệt thòi ông ta làm ra được, Chiến Viên Phong phỏng đoán, hành đồng lần này của ông ta tám phần là thăm dò độ tin cậy của lời đồn.



Thiếu niên trước mắt này xác thực có một bộ da tốt, thân thể mềm mại không xương, da thịt mềm mại, cho dù so với nữ nhân cũng khác hơn là bao, chỉ là... hắn muốn dạng nam nhân lớn lên giống nữ nhân làm gì?



“Ra ngoài.” Chiến Viên Phong lạnh lùng căn dặn một tiếng, thấy đối phương độngtác chần chừ, hướng ra ngoài rống lên một câu: “Đều là người chết sao?”



Bị hắn rống một tiếng, thiếu niên kia sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, mà bên ngoàicũng một người phần phật chạy vào, trên mặt sợ hãi.



“Hoàng thượng thứ tội… nô tài liền mang người đi.” Đại nội tổng quản dù sao cũng có chút trấn tĩnh, kéo thiếu niên chân mềm nhũn ra ngoài.
Lúc Chiến Viên Phong đưa tay đến, Tào Tông Quan vội vàng hô ngừng: “Ngài phải hay không nên hồi cung rồi? Sắc trời không sớm nữa.”



“Trẫm còn chưa dùng bữa, ngươi liền muốn đuổi trẫm đi?”



“Thức ăn trong nhà thảo dân thô ráp không dám lấy ra tiếp đãi hoàng thượng.”



“Trẫm không ghét bỏ.”



Ta ghét bỏ. Tào Tông Quan thầm nghĩ.



Ngoài cửa, gã sai vặt thiếp thân của Tào Tông Quan đang đứng rất xa, không dám đến gần thư phòng một bước, đương nhiên, hắn ta cũng không thể đến gần, chỉ là bốn phía thư phòng nho nhỏ này, bố trí đầy thị vệ.



Là gã sai vặt thiếp thân của Tào Tông Quan, hắn ta không thể nào không biết chuyện này, chỉ là hắn ta vẫn không biết thân phận của đối phương, cũng không dám mở miệng hỏi.



Đợi lúc trăng treo lên bầu trời, trong thư phòng rốt cục cũng thắp đèn, Tào Tông Quan mở cửa đi ra, dặn hắn ta đi chuẩn bị nước, còn muốn hai thùng.



Chờ hắn ta rời đi, Tào Tông Quan mới dám nhìn thẳng vào thư phòng mất trật tư, đồ trên bàn rơi đầy đất, trên mặt bàn còn dính vết bẩn, mặc cho ai nhìn cũng biết trải qua cái gì.



Chiến Viên Phong đang sửa sang quần áo, thấy Tào Tông Quan tự mình dọn dẹp,cau mày hỏi: “Sao không gọi người đến thu dọn?”



Tào Tông Quan ngẩng đầu trừng hắn, tiếp tục bận rộn làm việc, y nhặt lên chặn giấy bị vỡ thành hai mảnh, thở dài, lại trừng Chiến Viên Phong.



“Được rồi được rồi, chẳng qua là ngọc chặn giấy, ngày mai trẫm đưa ngươi mườitám cái.”



“Không cần.”



Chiến Viên Phong cười toe toét miệng, hắn chính là thích nhìn bộ dáng người lạ chớ đến gần này của Tào Tông Quan, so với thiếu niên đêm qua giả bộ điềm đạm đẹphơn nhiều.