Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 261 :

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


“Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?” Chung má má thấy Lão phu nhân nhà mình đối với bức thư ngẩn người hồi lâu, tò mò hỏi.



Bà biết thư này là Lục công gia gửi đến, chẳng lẽ Lục gia xảy ra chuyện?



“Ai…” Lão phu nhân buông thư, thở dài: “Trước đây lo lắng Tranh Nhi không có đứa nhỏ phụng dưỡng chăm sóc lúc lâm chung, hôm nay, Lão bà tử lại lo lắng nó thật sự nếu có đứa nhỏ phải làm sao xử lý.”



Chung má má không hiểu lắm ý nghĩa câu này: “Bọn họ không phải có tiểu thế tử sao? Thế tử gia vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận, tương lai nhất định sẽ hiếu thuận Lục gia bọn họ.”



Lão phu nhân vuốt ấn đường, bỗng nhiên thay đổi chủ đề hỏi: “Ngươi theo ta bao lâu rồi?”



Giữa lông mày Chung má má lộ ra ý cười: “Nô tài tám tuổi bắt đầu theo bên cạnh ngài, này cũng sắp bốn mươi mấy năm rồi.”



“Vất vả cho ngươi rồi.” Lão phu nhân chân tâm thật ý nói.



“Ngài nghiêm trọng rồi, nếu không phải ngài, nô tài nào có thể sống phú quý như hôm nay?” Tuy trong mắt người ngoài bà là nô tài, nhưng thời gian đi theo Lão phu nhân lâu như vậy, bà thật sự chưa từng chịu khổ gì, cuộc sống so với tiểu thư gia đình bình thường còn thoải mái hơn.



Lão phu nhân gật đầu, suy xét một lát nói: “Ngươi là người ta tín nhiệm nhất, chuyện này giao cho ngươi xử lý.”



“Lão phu nhân có việc cứ căn dặn.”



“Ngươi từ trong phủ chọn ra hai người già đã sinh đứa nhỏ, có thể tín nhiệm ít nói, cùng đi Hạc Thành, chuyện sau đó đều nghe theo Tranh Nhi là được, chỉ là… còn phải chăm sóc tốt Thiệu Khanh, nó là đứa nhỏ ngoan ngoãn, ngươi chuyển lời cho nó, bất kể xảy ra chuyện gì, lão bà tử đều đứng ở bên cạnh nó.”



“Chẳng lẽ Lục gia…” Chung má má cả kinh, từ trong lời nói nghe ra không ít tin tức.



“Cụ thể việc như thế nào còn chưa biết, ngươi sau khi đến tìm hiểu rõ lập tức nói cho ta biết, ta ngược lại muốn xem, đang êm đẹp chỗ nào ra đứa nhỏ.”



“…” Chung má má ngây ra một lúc, sau đó khom lưng đồng ý: “Vâng.”



“Đi thôi, ngày mai liền lên đường.” Lão phu nhân xua tay, sau đó rời khỏi nội thất đi về phía viện tử của Tả Tiểu Lang.



Trong nha môn Tri phủ Hạc Thành phát hiện, Tri phủ đại nhân của bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn cẩn trọng gần đây hình như mệt mỏi biếng nhác rất nhiều, thời gian đến nha môn đều là mặt trời lên ba sào, sau khi xử lý xong chính sự lại vội vàng trở về.



Đương nhiên, chỉ cần chính sự được xử lý thỏa đáng, bọn họ cũng không lý do gì trách cứ Tri phủ đại nhân lười biếng, chỉ là không ít người đều âm thầm suy đoán đại nhân đây là làm sao.



Thực tế Tri phủ đại nhân bất kể là đến nha môn hay là rời nha môn đều là Lục công gia đưa đón, mặc kệ gió tuyết, phần tâm tư này khiến cho dân chúng và quan viên Hạc Thành đều cảm thấy tình cảm hai người này đúng là tốt.



Thời gian dần trôi qua, bụng Tả Thiệu Khanh cũng từ từ biến lớn, vốn chỉ là thỉnh thoảng mới sẽ có máy thai biến thành nhiều lần.



Chuyện Lục Tranh thích làm nhất chính là dán lỗ tai lên bụng y, dựa vào thính lực hơn người nghe động tĩnh ở trong bụng y, giống như như vậy có thể biết tiểu quỷ kia là lớn lên như thế nào.
“Mang thai? Tam gia?” Bà nhìn về phía thân thể Tả Thiệu Khanh, ánh mặt dừng lại ở trên bụng Tả Thiệu Khanh: “Không phải…mập?”



Tuy trên ngoại hình xác thực giống nữ tử mang thai, nhưng Tam gia là nam nhân? Đúng không?



Chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn bị gạt? Tam gia thật ra là nữ?



Tả Thiệu Khanh lắc đầu, việc này nói ra đoán chừng cũng sẽ không có người tin: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu ra sao cả thì có.”



Lục Tranh giải thích rõ ràng hơn một chút, trên đường ra khơi, Tả Thiệu Khanh ăn nhầm một loại quả tiên, một tháng sau mới phát hiện có thai.



Lục Tranh không muốn mọi người nghĩ rằng Tả Thiệu Khanh là quái vật, vì vậy chỉ có thể quy tất cả về trái cây không biết tên kia.



“Thật sự.”



“Vô cùng chắc chắn.”



Vẻ mặt Chung má má thay đổi vài lần, cuối cùng mừng rỡ nói: “Nếu thật sự là như thế, quả nhiên là ông trời phù hộ.”



Lục Tranh kì thật là quá nhạy cảm, người chân chính quan tâm bọn họ sẽ coi cái này thành việc vui, mà người ngoài, hắn sẽ không để cho bọn họ biết rõ chân tướng.



Chung má má bắt đầu kiểm tra thân thể Tả Thiệu Khanh một phen, tuy bà không phải đại phu, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm, rất nhanh thì đưa ra kết luận…Tam gia quả thật mang thai.



“Lão nô phải báo việc vui này cho Lão phu nhân biết, lão nhân gia bà nhất định sẽ rất vui.”



“Chậm đã, việc này đợi trở về lại nói cho bà biết cũng không muộn.” Lục Tranh không tính dùng thư truyền lại tin tức, tuy tin tức phủ Trấn quốc công truyền đi từ trước đến nay an toàn, nhưng cũng phải phòng ngừa lỡ như.



Chung má má hiểu lo lắng của hắn, cười nói: “Gia yên tâm, lão nô và phu nhân ăn ý mấy chục năm, tự nhiên có biện pháp báo việc này cho lão phu nhân biết nhưng lại không bị người phát hiện.”



“Đã như vậy, ngươi tối nay viết xong thư, ngày mai bản công để người mang đến kinh đô.”



Chung má má gật đầu, lại nhìn Tả Thiệu Khanh yên tĩnh ngồi bên cạnh, đã nói rõ xong liền bận rộn, chuẩn bị bắt đầu từ ngày mai, một tấc cũng không rời theo sát Tam gia.



Nam tử mang thai vốn đối với bà mà nói không khác gì chuyện hoang đường không thực, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cũng liền không thể không tin.



Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ bà còn có thể thổn thức vài câu, nhưng người mang thai là Tam gia, vậy bà chỉ vui vẻ.



“Tam gia nghỉ ngơi cho tốt, lão nô ngày mai lại đến.”