Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 37 : Vãn sinh từ trước đến nay giữ mình trong sạch

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Cảm giác được ánh mắt của Lục Tranh có chút khác thường, Tả Thiệu Khanh tronglòng đập như trống, tuy y không sợ Lục Tranh nhìn thấy vẻ mặt thật của y, nhưng loại ánh mắt dò xét này khiến cho y không thoải mái.



Ngoài cửa, nam tử quần áo xanh sau khi gõ cửa ba cái báo cáo nói: “Chủ tử, có một bà tử đưa bốn nha hoàn tới, nói là đến hầu hạ ngài.”



Tả Thiệu Khanh nhìn xem sắc trời, lại nhìn xem ngọn đèn luôn không tắt ở trong phòng, suy đoán phải hay không là Tiết thị luôn chú ý chỗ này, rất sợ Lục công gia trong đêm tối tịch mịch, gối đầu một mình khó ngủ, kết quả là săn sóc đưa lên mấy nha đầu làm ấm giường.



Chỉ là không biết bốn nha đầu này là từ trong phòng nào ra, có phải hay không là thịtì nha hoàn được Đại tiểu thư dạy dỗ tốt đưa tới, dù sao cũng là cho phu quân tươnglai, lúc nào cho cũng không phải giống nhau sao?



Đáng tiếc bọn họ đưa sai giới tính,nếu đưa mấy gã sai vặt lớn lên tuấn tú đến, đoánchừng Lục công gia liền cố gắng nhận vào.



Trong lòng nghĩ như vậy, Tả Thiệu Khanh trên mặt tươi cười lộ ra bộ dáng vài phần xem kịch vui, như tên trộm, làm cho Lục Tranh nhìn y nhiều thêm vài lần.



“Ngươi đang cười.” Lục Tranh rất không nể tình phá hư một chút tâm tư nhỏ này của Tả Thiệu Khanh.



“Không có.” Tả Thiệu Khanh lập tức phủ nhận: “Ta chỉ là đang nghĩ, bốn nha hoàn này Lục công gia định xử lý như thế nào.”



“Ngươi nói xem?”



“Đương nhiên là…” Tả Thiệu Khanh con ngươi đảo một vòng, chậm rì rì nói: “Lục công gia quanh năm đẫm máu sa trường, chỉ sợ cũng không có thời gian hưởng thụ chuyện mây mưa, đã có người đưa đến cửa, không bằng…”



Lục Tranh nghi hoặc kín đáo liếc nhìn nửa người dưới của y: “Ngươi còn hiểu không ít.”



Tả Thiệu Khanh bỏ ra thời gian nửa chén trà mới hiểu được ý của những lời này, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, cường điệu úp úp mở mở: “Trong sách đều có Nhan Như Ngọc…tự nhiên là hiểu được.”



Lục Tranh truyền một câu về phía cửa: “Để cho các nàng đi.” Thấy Tả Thiệu Khanh trừng lớn hai mắt, Lục Tranh vẻ mặt không rõ theo dõi y hỏi: “Vẫn là nói, Tả tam gia có hứng thú đem các nàng giữ lại?”




Đặc biệt…khiến cho người khác có dục vọng ăn sạch.



Đặc biệt muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của y, để cho y lộ ra diện mạochân thật nhất.



Hắn cũng không phải chưa thấy qua thư sinh gian trá, trong trí nhớ, tên gia hỏa kiacủa Giang gia lớn lên nho nhã nhưng bên trong lại là một bụng đen tối, là mặt người dạ thú ra vẻ đạo mạo, nghe nói hiện tại đã lăn lộn lên Lại bộ, cũng không biết cònmuốn gây tai vạ bao nhiêu cho dân chúng.



Lập tức ánh mắt Lục Tranh càng ngày càng chuyên chú, Tả Thiệu Khanh có chút đứng ngồi không yên, Lục Tranh khiến cho y cảm thấy, giống như là đang bày ở trướcmặt tên ăn mày một miếng thịt lớn, khiến cho người khác nhịn không được muốnnhào tới, trong lòng có một loại khát vọng nói không nên lời.



Y sợ hãi khát vọng như vậy, đời này y cũng không có ý định vì người khác mà sống, y muốn báo thù, y muốn nhập sĩ, y muốn một bước lên mây, y tuyệt đối sẽ không lại an cư trong hậu viện nhà ai, trải qua cuộc sống phụ thuộc.



“Lục…Lục gia, thời gian không còn sớm…tiểu sinh cáo từ.” Tả Thiệu Khanh nói xong lòng bàn chân như bôi mỡ, chuồn mất.



Lục Tranh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, dư vị rung động vừa rồi, có chút mất tự nhiên nhíu mày, hẳn là, hắn đối với thiếu niên này nổi lên tâm tư không bình thường?



“Ẩn Nhất ….” Lục Tranh hướng về phía cửa hô một tiếng.



“Chủ tử.” Ẩn Nhất giống như một trận gió tiến vào, thẳng tắp đứng ở trước mặt Lục Tranh, trong lòng cũng đang phỏng đoán chủ tử nhà hắn ta đến cùng là làm saotrêu chọc thiếu niên kia, lại đem người dọa đến vẻ mặt trắng bệch.



Lục Tranh ngồi có chút mê mang, một hồi lâu sau mới nhổ ra hai chữ: “...Không có việc gì.”



Hắn vốn là muốn hỏi ý kiến Ẩn Nhất một chút, dù sao hắn đối với tình cảm hoàntoàn không biết gì cả, thậm chí không biết loại cảm giác vừa rồi có phải là động tâmrồi hay không, nhưng loại việc này hắn lại không biết mở miệng hỏi như thế nào,đành phải chính mình phiền muộn phỏng đoán.



Từ nhỏ hắn đã biết chuyện nam phong, tại quân doanh vài năm này nam nam luyến ái là nhìn thấy không ít, trong lòng hắn, đối với nam nhân động lòng cũng không đáng sợ, nhưng sợ chính là: Hắn tại sao lại đối với một thư sinh động tâm?