Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 4 : Trách cứ

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


“Những ngày này trong phủ vội vàng làm tang sự cho nương ngươi, đối với ngươi có chút sơ sót, một lát nữa để quản gia mời đại phu tới khám vết thương trên đầu ngươi, đừng để lại sẹo.”



Tả Thiệu Khanh là lần đầu tiên nghe được Tả Uẩn Văn dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói với y, cảm thấy khó tránh khỏi kinh ngạc, chỉ có điều kinh ngạc qua đi trong lòng phát lạnh.



Cái gì là “Trong phủ vội vàng làm tang sự cho nương ngươi?” trong phủ này trừ y ra và mấy tôi tớ mẫu thân mang từ bên ngoài đến, còn có ai vì bà mất một giọt nước mắt? Mà bảy ngày đầu của bà cũng được làm ở viện tử phía tây.



Dù là như thế, tang sự vừa xong xuôi, Tiết thị liền lấy cớ “viện có người chết xui xẻo”liền niêm phong tiểu viện kia, mà ngay cả đồ vật Nguyễn di nương để lại cho y cũng không hề đưa cho y.



Xem ra y còn phải tìm cơ hội đem đồ vật mẹ đẻ lưu lại cầm trở về mới được.



Tả Uẩn Văn không biết suy nghĩ trong lòng của y, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nhi tử, ôn nhu nói: “Đi vào trước, bên ngoài lạnh.”



Có Tả Uẩn Văn dẫn đường, Tả Thiệu Khanh đường hoàng mà vào nhà chính, giương mắt quét qua, chỉ thấy trong phòng nha hoàn bà tử vây quanh, hương khí hợp lòng người, Tiết thị mặt không biểu tình mà ngồi ở vị trí chủ vị, vẻ mặt lạnh nhạt.



Đúng rồi, Tiết thị thế nhưng là chi nữ của thượng thư nhị phẩm, đã từng là quý nữ ở kinh thành, 28 tuổi gả cho cháu trai thái phó lúc ấy đang nổi danh, nhất thời truyềnra giai thoại, nói là ông trời tác hợp.



Sau khi lão hoàng đế băng hà, Tả thái phó ủng hộ thái tử cũng không thuận lợi thượng vị, ngược lại là tam hoàng tử không danh tiếng đăng cơ, Tả gia cũng lập tức từ đội ngũ quyền quý trong đương triều ngã xuống, ngay cả Tả thái gia lúc ấy đang nhậm chức hộ bộ thị lang cũng bị cách chức.




Đè nén hận ý khắc cốt, Tả Thiệu Khanh bình tĩnh hỏi: “Đại ca có việc?”



Tả Thiệu Yến từ trong ngực móc ra một bình sứ ném cho y, “Cái này là thuốc trị thương thượng hạng, trở về thoa lên, hôm nay liền không cần đến trường, ta sẽ sai người giúp ngươi xin nghỉ.”



Tả Thiệu Khanh hô hấp hơi không ổn định, hốc mắt nóng lên, đại ca này của y, luôn khiến người khác cảm thấy gã ta là thật tâm đối tốt với ngươi, đáng tiếc tất cả đều là hư ảo, một khi cơ hội tới, nên lợi dụng vẫn là lợi dụng, nói không chừng bị bán đi còn ngây ngốc giúp gã ta đếm tiền.



Đời trước mình cũng là như thế này, trì độn mà bị gã ta dẫn vào Giang phủ, còntưởng rằng gã ta đây là chăm sóc đệ đệ, dẫn y ra ngoài xem một chút, ai ngờ…



Nuốt xuống tức giận vào ngực, Tả Thiệu Khanh đối với gã ta chấp tay thở dài: “Cảm ơn đại ca.”



Một đường chạy vội về tiểu viện, Tả Thiệu Khanh đá cửa phòng đem bản thân nặngnè ngã lên giường, ngực kịch liệt phập phòng, sắc mặc cứ thế mà nghẹn thành màu xanh tím.



Y dùng sức cầm bình sứ màu trắng kia, nói với bản thân: Chờ một chút, từng bước một, y nhất định sẽ làm cho những người có lỗi với y tất cả đều trả giá thật nhiều.



Đời trước thu tánh mạng của bọn họ, đời này y sẽ không làm như vậy nữa, y muốntừng chút từng chút xâm chiếm ý chí của bọn họ, cướp đi đồ vật bọn họ để ý, lại đểcho bọn họ cũng cảm nhận một chút cuộc sống áp bức và lăng nhục.