Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 41 : Mất mặt xấu hổ

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Trong đình đã có hai tiều phu ngồi nghỉ ngơi, nhìn thấy Lục Tranh cả người khí thế nghiêm nghị đi tới, vội vàng đứng lên lui qua một bên, chỉ là hai người họ cũng rất mệt mỏi, thấy Lục Tranh không đuổi người liền không vội vã rời đi.



Đoàn người Tả Thiệu Khanh bước chân nặng nề đi vào, đình nghỉ chân vốn khônglớn lập tức chất đầy người, hai tiều phu kia bị Tả Thiệu Lăng hung thần ác sát trừngmắt, lập tức ngoan ngoãn gánh củi rời đi.



Người trấn Vưu Khê không biết Tả Thiệu Yến, càng không biết Tả Thiệu Khanh, nhưng Tả Thiệu Lăng thanh danh lan xa không có việc xấu nào không làm.



Tả Thiệu Khanh nghĩ: Thanh danh hung ác này cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể hù dọa được dân chúng bình thường.



Tiếp nhận khăn gã sai vặt đưa tới, Tả Thiệu Khanh lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía chàng trai lạ mặt kia nhiều hơn mấy lần.



Sáng sớm hôm nay, La Tiểu Lục bị quản gia mượn đi mua đồ, bên cạnh y cũng liền không có hạ nhân quen thuộc, cũng may Tả Uẩn Văn vì biểu hiện chính mình đối với Lục Tranh coi trọng, ước chừng điều động mười gia đinh đi theo, trong đó còn có mấy người ông ta mượn từ Nhị phòng.



Chàng trai trước mặt đang hướng về phía y cười này chỉ sợ chính là người của Nhị phòng, bằng không hạ nhân của Đại phòng ai không biết, đối với Tam gia quá âncần sẽ dẫn đến phiền toái.



Bọn hạ nhân đưa nước thì đưa nước, quạt gió thì quạt gió, bận tối mày tối mặt.



Thậm chí có người đem hoa quả bánh ngọt cũng bày ra, bị ánh mắt nghiêm nghị của Lục Tranh nhìn sang lập tức nơm nớp lo sợ thu lại.



Tả Thiệu Yến thấy không khí nặng nề, cố ý giới thiệu cho Lục Tranh điển tích lịch sử của chùa Tây Thiện Long Hổ Sơn, gã ta học thức uyên bác, kể về điển tích đến đầy nhịp điệu, rất là hấp dẫn người.



Tả Thiệu Khanh quan sát một chút phản ứng của mọi người, thấy Tả Thiệu Lăng đang sai khiến hai gã sai vặt đấm chân cho hắn ta, hiển nhiên đối với điển tích không có hứng thú, Lục Tranh đưa lưng về phía mọi người ngắm nhìn phương xa, cũng không biết có nghe hay không, người hầu mặc y phục màu xanh không biết tên kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng ở bên cạnh Lục Tranh, giống như là tượng điêu khắc.


Tào Tông Quan thấy Tả Thiệu Khanh bị “dọa” đến cúi đầu, vội vàng tiến về phía trước một bước, hào phóng tự nhiên chắp tay nói: “Tiểu sinh đang cùng Thiệu Khanh thảo luận cần hay không phái người đi đón Thiệu Lăng huynh đệ.”



Thiệu Khanh? Gọi cũng thật thân mật. Ánh mắt Lục Tranh rơi vào trên người Tả Thiệu Khanh, chỉ có điều cũng không có lưu lại quá lâu, hắn đem ánh mắt từ trên đỉnh đầu đen nhánh dời đi, giọng điệu trầm thấp nói: “Chắc hẳn trị an ở trấn Vưu Khê còn không đến mức giữa ban ngày ban mặt lại để cho một người nam tử phơi thây hoang dã.”



Lời này thực sự quá cay độc, Tả Thiệu Khanh hai mắt rủ xuống che giấu ý cười trongmắt, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, sau đó chợt nghe thấy Tả Thiệu Yến không kiên nhẫn nói: “Không cần đón, nó rất nhanh sẽ đi lên đây.”



Tả Thiệu Khanh không dùng mắt cũng có thể đoán được biểu tình lúc này của Tả Thiệu Yến là như thế nào, trước khi đi ra khỏi nhà, Tả Uẩn Văn dặn đi dặn lại, để cho Tả nhị gia nên thu liễm một chút, đừng đem một thân tật xấu cầm ra khiến mọi người mất mặt xấu hổ.



Kết quả Tả nhị gia vẫn là chống cự không nổi sắc đẹp hấp dẫn, nửa đường mất dây xích, lúc này đoán chừng đang cùng mỹ nhân tán tỉnh.



Lúc Tả Thiệu Lăng mang theo vị nữ tử thiên kiều bá mị kia vào chùa, mọi người đã dùng xong cơm trưa, chỉ có điều bởi vì Tả Thiệu Khanh “lương thiện”, cố ý dặn dò hạnhân để lại cho Nhị ca y một phần đồ ăn chay, nhìn thấy Nhị ca y còn rất khờ dại hỏimột câu: “Ô, vị cô nương này tại sao lại cùng Nhị ca đến?”



Tả Thiệu Lăng hung ác liếc nhìn y, ở trước mặt quý nhân cũng không dám lỗ mãng, thuận miệng bịa một lý do: “Ta thấy vị cô nương này ngã xuống đất ngất đi, sợ nàng có cái gì ngoài ý muốn, mới bảo hộ nàng lên núi, Phật Tổ viết: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta có thể nào trơ mắt nhìn một người con gái yếu ớt gặp chuyện không may mà bỏ mặc?”



Tả Thiệu Khanh cũng sắp vì hắn ta lấy một cái cớ đường hoàng mà vỗ tay, theo như hắn ta vừa so sánh, bọn họ những người này tất cả đều là người vô tình thấy chết mà không cứu.



Nàng kia vẻ mặt cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn Tả Thiệu Lăng, sau đó hành lễ: “Ta còn phải đa tạ ân cứu mạng của công tử.”



“Ôi ôi, không cần không cần, gia…ta cũng là tiện tay mà thôi.”



Tả Thiệu Khanh vừa ăn cơm xong thiếu chút nữa lại phun ra, đúng lúc này một tiểu sa di đi tới, nói là đại sư Trừng Quang mời Lục công gia tiến vào nói chuyện, mới xem như ngừng lại chủ đề rợn người này.