Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 56 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Tả Thiệu Khanh vô số lần trong đêm cô độc một mình đi vào hậu viện Phúc Nguyệt Lâu, ngồi cái ghế Lục Tranh đã từng ngồi, nằm cái giường hắn đã từng ngủ, vuốt trà cụ Lục Tranh từng dùng, nghĩ đến nnam nhân kia hiện tại sẽ ở đâu, sẽ đang làm cái gì, bên cạnh phải hay không có người vờn quanh, tiểu nhân nịnh nọt?



Mà Lục Tranh được y nhớ thương kì thật cũng không có tốt như trong tưởng tượng của y.



Trong ngự thư phòng, hoàng đế Thiên Phượng vừa mới đăng cơ không lâu đối diện với bàn cờ minh tư khổ tưởng (vắt hết óc, khổ sở suy nghĩ), cuối cùng cười lớn một tiếng bỏ qua quân cờ nói: “Mấy năm không gặp, tài đánh cờ của ngươi rõ ràng vẫn tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi ở Bắc Cương còn có thời gian đánh cờ?”



Lục Tranh một thân thường phục, đoan chính ngồi đối diện với Chiến Viên Phong, trên mặt không có một tia biểu cảm, nhàn nhạt trả lời: “Ngẫu nhiên.”



Chiến Viên Phong ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn là bộ dáng cười dịu dàng, dù sao khi hắn ta tịch biên gia sản của một triều thần nào đó, hắn ta cũng có thể mỉmcười chúc phúc người nhà đó lên đường bình an.



Chiến Viên Phong năm đó còn chưa phải thái tử biểu hiện cũng không hề nổi bật, so với Đại hoàng tử am hiểu quân sự mưu lược và Tam hoàng tử tài văn chương xuấtchúng, quả thật có chút ảm đạm không vẻ vang.



Chỉ có điều,nhân duyên của hắn ta quả thực không tệ, mặc cho ai nâng đỡ vị hoàngtử này cũng sẽ không nói xấu, hơn nữa, trong khoảng thời gian cuối cùng lão hoàng đế bị bệnh nặng, biểu hiện hiếu thuận vô dục vô cầu nhất chính là vị điện hạ này.



Từ điểm này có thể nhìn ra, Chiến Viên Phong tuyệt không phải giống như vẻ ngoài thân thiện hiền lành hắn ta biểu hiện ra, mà là một mãnh hổ khoát lên lớp da hồ ly.



“Ái khanh lần này xuôi nam chơi vui vẻ không?”



“Khá tốt.” Bỏ qua một bên bị người xếp đặt thiết kế vây công cùng nửa đường ám sát, xác thực cũng không tệ lắm.



“Nghe nói cứu ngươi là một thư sinh?”



“Ừm.”



“Thư sinh kia thật đáng kính. Nhớ rõ ngươi nhìn không vừa mắt nhất là thư sinh vănnhược, lần này lại được thư sinh cứu, không biết ở trong lòng là cảm giác như thếnào?”




Tả Uẩn Văn lông mày nhíu chặt, quẳng xuống chén rượu, không vui dạy dỗ: “Nhị đệ, nhà chúng ta trước kia không quan tước cả người nhẹ nhàng, làm nghề nghiệp gì cũng có thể, nhưng Thiệu Yến và Thiệu Khanh sắp nhập sĩ làm quan, việc làm ăn trên tay đệ phải hay không cũng nên tìm người tiếp quản?”



Tả Uẩn Dương khóe miệng co rút, nghĩ một đằng trả lời một cái: “Đại ca dạy bảo rất đúng. Chỉ là trên tay đệ làm một chút buôn bán nhỏ, chút lợi nhuận ấy cũng chỉ có thể chuẩn bị được một chút sính lễ cùng đồ cưới cho đứa nhỏ trong nhà mà thôi.”



Tả Uẩn Văn lắc đầu: “Tục nhân. Tiền tài chính là vật ngoài thân, lợi nhuận nhiều hơn nữa nhưng không có công danh ở trên người còn có tác dụng gì? Tương lai Thiệu Cẩn cũng là cần nhờ khoa cử, nếu dùng thân phận nhi thử của thương nhân đi thi, chỉ sợ đối với thanh danh có trướng ngại.”



“Ha ha…đại ca quá lo lắng, Thiệu Cẩn bây giờ còn nhỏ, chờ nó có thể có bản lĩnh này cũng phải mười tám năm nữa, đến lúc đó đệ đã già, muốn liều cũng liều không được nữa.”



Tả Thiệu Khanh cúi đầu ngửi ly rượu, khóe miệng cong cong, nhắc tới cái nhà này, người hiểu lí lẽ nhất chính là Nhị thúc cả người mang đầy hơi tiền này.



Xem ra chính mình tìm ông ta làm minh hữu cũng không tìm sai.



Tả Uẩn Văn cuối cùng cũng không đồng ý để cho các con cùng Nhị thúc lên đường, ngoài sáng nói không nên làm trễ nãi việc làm ăn của Nhị thúc, nhưng trong lòng thật ra lo lắng người đệ đệ này làm hư các con của ông ta.



Tả Thiệu Khanh ngược lại là rất động tâm, tiếng tăm thủy vận cũng có phần của y, nếu có thể biết một chút cũng không tệ.



Vừa định nháy mắt ra dấu cho Nhị thúc, chợt nghe Tả Uẩn Văn nói: “Tối nay đón giao thừa, người già và trẻ nhỏ liền được miễn, ngày mai còn phải cùng nhau đi từ đường bái tế tổ tiên, đừng để đến lúc đó chịu không được.”



Nhánh bên dòng họ Tả thị còn lại không ít, nhưng bởi vì chuyện năm đó, đa số đều độc lập đi ra ngoài, cũng không nguyện ý cùng nhất mạch bọn họ có quan hệ, ở lại đều là những lão nhân lời nói có trọng lượng.



Tả Thiệu Khanh nếu muốn dùng thân phận thứ tử thừa kế Tả gia, trừ phi nam đinh Đại phòng Tả gia đều chết hết, hoặc là bọn họ làm ra việc khiến cho lòng người căm phẫn, nếu không vị trí này như thế nào cũng không tới lượt y.



Xem ra y có thể để cho Nhị thúc bắt đầu ở trong dòng họ hành động một chút, mọi người đều có nhược điểm, chỉ cần cam lòng tốn bạc , sẽ có thể nắm được nhược điểm, trước tiên đem đám lão gia hỏa kia lung lạc một chút cũng không có chỗ nào xấu.