Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 70 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Tả Thiệu Khanh cũng không trì hoãn, liền ngồi xuống ở bên cạnh Lục Tranh, hướng Tưởng Hằng Châu chắp tay: “Tại hạ là Tả Thiệu Khanh, người quận Xương Bình, đứng thứ ba ở trong nhà, còn chưa thỉnh giáo tục danh vị công tử này.”



Tưởng Hằng Châu vẻ mặt mỉm cười: “Ngưỡng mộ đã lâu, nghe đồn Xương Bình xuất hiện một vị tuổi nhỏ đậu giải nguyên, tất cả mọi người rất hiếu kỳ, không nghĩ đến hôm nay có duyên gặp mặt, tại hạ Tưởng Hằng Châu, người quận Sùng Dương.”



Tả Thiệu Khanh không bỏ lỡ biểu hiện trầm tư chợt lé qua trên mặt Lục Tranh, y biểu hiện kinh ngạc của mình phù hợp: “Dĩ nhiên là Tưởng huynh, thất kính thất kính, nói đến đại danh, toàn bộ học sinh Đại Ương sợ là đều đối với Tưởng huynh nghe nhiều nên quen, môn sinh đắc ý của Doãn đại sư, khiến cho tiểu đệ cực kì hâm mộ.”



Lời khen ai cũng thích nghe, dù là Tưởng Hằng Châu nghe quen những lời này thìthái độ cũng rất vừa lòng.



“Tưởng Hằng Xuyên là gì của ngươi?” Lục Tranh đột nhiên mở miệng trầm giọnghỏi.



Khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ của Tưởng Hằng Châu lập tức cứng lại, hắn ta vẻ mặt kích động đáp: “Tưởng Hằng Xuyên là gia huynh của ta, chỉ là gia huynh mất sớm,không biết vị tráng sĩ này là như thế nào quen biết gia huynh của ta?”



Lục Tranh gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Tả Thiệu Khanh, cũng không trả lờihắn ta, mà là lạnh lùng nói: “Ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm.”



Tả Thiệu Khanh ăn không biết vị mà bới cơm, tâm tư bắt đầu chuyển động, hóa ra Lục Tranh quen là huynh trưởng Tưởng Hằng Châu, hơn nữa nhìn thái độ của hắn, sợ là cùng với người kia của Tưởng Hằng Châu quan hệ không tệ.



Nhận thức như vậy khiến trong lòng Tả Thiệu Khanh dễ chịu một chút, ít nhất, y biết rõ Lục Tranh không phải là vì vừa ý Tưởng Hằng Châu mới đối với hắn ta đặc biệt.



Y thậm chí nghĩ, kiếp trước có phải hay không là những người khác nghĩ sai, có lẽ Lục Tranh chỉ là đối với Tưởng Hằng Châu có vài phần kính trọng mà thôi, cũng không phải giống như những lời Giang Triệt nói tình căn thâm chủng.



Ý nghĩ này một khi xuất hiện như thế nào ngừng cũng ngừng không được, Tả Thiệu Khanh tự an ủi mình: Lục công gia là người có thể bị người khác dễ dàng xem thấu tâm tư như vậy sao? Nhất định là người khác tùy tiện sắp đặt.



Tưởng Hằng Châu đồng dạng ăn không biết vị, muốn tiếp tục truy hỏi lại không tiện, chỉ có thể trước ứng phó bữa cơm này lại nói sau.
Nói là bạn cũ, kì thật vẫn là Lục Tranh giấu diếm thân phận tùy ý nói, Tưởng Hằng Xuyên năm đó là thị vệ thân cận của hắn, trên chiến trường biểu hiện không tầm thường, về sau chủ động xin đi giết giặc xâm nhập doanh trại địch đốt lương thực, để đứt đoạn lương thảo của đối phương.



Kết quả là nhiệm vụ hoàn thành, đội ngũ kia lại không thể thành công lui về.



Lục Tranh chẳng qua là nghe tên của hai người tương tự, thuận miệng hỏi mà thôi,nếu Tưởng Hằng Châu có yêu cầu giúp đỡ, hắn có lẽ cũng sẽ giúp đỡ một chút,không hơn.



Kế tiếp đường đi rất thuận lợi, người hai thuyền kia của Khúc Trường Thanh thỉnhthoảng sẽ tổ chức thơ ca bàn luận viển vông một phen, Tả Thiệu Khanh mỗi lần đều được nằm trong danh sách được mời, lại không phải mỗi lần đều sẽ tham gia.



Dù sao tuổi của y còn nhỏ, vóc người nhỏ, nhìn nho nhã yếu ớt, thuận tiện lấy lý dothân thể không khỏe bị trúng gió cũng không có người hoài nghi y.



Chẳng qua y chỉ có tham gia mấy lần nhưng đều biểu hiện không tầm thường, thi từca phú, sách luận kinh quốc hoàn toàn không yếu hơn lép vế, trong chốc lát liền trởthành đối tượng những đám học sinh này kết giao.



Có một lần, Tả Thiệu Khanh đã viết một bài thơ, một bài kia ý vị hùng hồn khiến cả sảnh đường trầm trồ khen ngợi, mà ngay cả Khúc Trường Thanh cũng vụng trộmnói với y: “Không nghĩ tới vi huynh nhập Doãn môn vài năm, hiền đệ vậy mà pháttriển đến tận đây, làm huynh ngừng bước không tiến, xem ra giữa thành tài hay không thành tài phải phụ thuộc vào mỗi người.”



“Khúc huynh quá khen, người nào không biết huynh viết sách luận xuất sắc? Đây chính là phần yếu kém nhất của tiểu đệ.”



Tả Thiệu Khanh bởi vì nguyên nhân kinh nghiệm, trên sách luận xác thực không địch lại những học sinh du học bốn phía, chỉ có thể chiếm ưu thế ở trên văn sử kinh thư.



Vì thế, y quyết định thời gian kế tiếp chuyên tấn công sách luận, thậm chí lôi kéo Lục Tranh giảng cho y kiến thức về Bắc Cương cùng đạo làm quan.



Tả Thiệu Khanh phát hiện, Lục Tranh tuy là võ tướng, nhưng kiến thức rộng lớn,kiến giải siêu phàm, hắn đối với vấn đề mạch suy nghĩ luôn rất mới lạ, hoàn toàn rõ nét.