Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 84 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Tả Thiệu Yến dẫn đường, đem đoàn người đưa đến một nhà tương đối nghiêng về phía trước, dìu Tả Uẩn Văn xuống xe nói: “Phụ thân, thời gian cấp bách, nhi tử tìm không thấy tòa nhà quá tốt, trước hết chấp nhận ở đây vài ngày được không?”



Tả Uẩn Văn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy xung quanh đều là dân chúng mặc áo vải, có chút không vui nhíu mày, chẳng qua ông ta cũng biết một phòng ở kinh đô khó cầu, chỉ có thể trước như vậy.



Tả Thiệu Khanh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tả Thiệu Yến vậy mà trong vàingày ngắn ngủn ở kinh đô mua một tòa nhà, xem ra tiêu không ít bạc.



Nữ quyến trên xe ngựa lúc này mới xuống xe, Tả Thiệu Khanh lần đầu nhìn thấychính là cách ăn mặc diễm lệ bức người của Tả Thục Tuệ, quần áo màu trắng nhạt bọc toàn thân, bên ngoài khoác trên vai sa y màu xanh lá, lộ ra đường cong ưu mỹ,một nửa tóc tết thành búi tóc Phi Vân đang là trào lưu hiện thời, bên trong tóc maicài trâm cài tóc hồ điệp Lưu Tô.



Trên mặt nàng trang điểm hoa mai rất độc đáo, tuy sắc mặt bởi vì lặn lội đường xa có chút tái nhợt, làm cho nàng thoạt nhìn nhiều hơn vài phần vẻ đẹp nhu nhược.



Tả Thiệu Khanh trong lòng cảm thán: Luận nhan sắc, Tả Thục Tuệ xác thực là giai nhân khó gặp.



Chính vào lúc này, một tiếng nữ sinh kiều mỹ đã cắt đứt ánh mắt của Tả Thiệu Khanh: “Lão gia, đây là nhà của chúng ta ở kinh đô sao? Còn không bằng nhà cũ củachúng ta.”



Tả Thiệu Khanh theo tiếng nhìn lại, đập vào mắt chính là một nữ tử dáng vẻ xinh đẹp, áo bông màu xanh biếc, váy dài một màu, mắt ngọc mày ngài, đặc biệt là đôi mắt phượng dài nhỏ hiện thị rõ màu sắc yêu mị.



Tả Thiệu Khanh nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên của nàng ta, đầu óc oanh một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, y nghĩ tới, đây chẳng phải là tân sủng Nguyệt di nương của Tả Uẩn Văn sao?



Kiếp trước y liền biết, lúc nữ nhân này xuất hiện, khiến cho một tia nhớ mong của Tả Uẩn Văn đối với Nguyễn di nương đều hóa thành mây khói, đối xử với y càng là không bằng lúc trước.



Y lúc ấy nghĩ, nếu không có nữ nhân này xuất hiện, Tả Uẩn Văn vẫn sẽ đồng ý Tả Thiệu Yến đem y trở thành giống như hàng hóa đưa đến Giang phủ sao? Y không biết vì cái gì lúc ở trấn Vưu Khê chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng dựa theo bụng của nàng ta, hai người chỉ sợ đã trải qua một đoạn thời gian.



Tả Thiệu Khanh chú ý tới, Tiết thị sau khi nghe Nguyệt di nương nói xong sắc mặt đột nhiên khó xem: “Chỉ bằng đồ đê tiện như ngươi, vậy mà còn có tư cách chọn ba lấy bốn? Không bằng lòng có thể trở về.”



Nguyệt di nương lập tức dán vào Tả Uẩn Văn ở bên cạnh, yếu ớt làm nũng: “Lão gia…”
“Tam gia…” Yên Nhi không thể tưởng tưởng nổi ngẩng đầu, trừng mắt đôi mắt rưng rưng lệ, bộ dáng xác thực có vài phần tư sắc.



Tả Thiệu Khanh cúi người, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Thà đi theo ta mộtthứ tử không được yêu thương, còn không bằng ngươi đi theo đại gia.”



Yên Nhi tâm tự khẽ động, yếu ớt mở miệng: “Phu nhân cũng ban thưởng cho đại gia hai nha đầu.”



“Thì tính sao? Nha đầu lại chê ít, thiếu phu nhân mang thai không cách nào hầu hạ,chính là cơ hội thật tốt, về phần những người khác, một chút chuyện như vậy cũng không được, còn không bằng sớm gả cho người chăn ngựa.”



Yên Nhi khẽ cắn môi: “Tam gia...Vì cái gì không muốn nhận nô tài? Nô tài không đẹp?”



Tả Thiệu Khanh đạm mạc nhìn nàng, không khách khí trả lời: “Bổn thiếu gia thật đúng là không thấy ngươi đẹp chỗ nào.”



Yên Nhi lập tức hai mắt đẫm lệ uông uông, hai hàng nước mắt liền rơi xuống, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, đáng tiếc, nàng gặp chính là Tả Thiệu Khanh, mặt nóng tâm lạnh, lại cực kỳ chán ghét người của Tiết thị.



Yên Nhi thấy được giữ lại là vô vọng, trong lòng tuyệt vọng, đối với Tả Thiệu Khanh dập đầu khấu đầu một cái, sau đó liền khóc lớn chạy ta ngoài.



Về phần ở trong đó có vài phần thương tâm thật sự, lại có vài phần là diễn trò, Tả Thiệu Khanh liền mặc kệ.



La Tiểu Lục ở bên cạnh lặng lẽ thở ra: “Tam gia, phu nhân này cũng quá sốt ruột, vừa bố trí ổn thỏa xong liền nhét người vào trong phòng ngài, cái này nếu để cho vị gia kia biết, cả nhà chúng ta đều phải chịu tội theo.”



Tả Thiệu Khanh liếc nó, cảnh cáo nói: “Lúc ở bên ngoài, tùy ngươi như thế nào làm càn, hôm nay ở chỗ này, liền phải quản lý tốt miệng của ngươi, nếu bị gia biết rõ ngươi để lộ bí mật, gia là người đầu tiên không tha cho ngươi.”



La Tiểu Lục rùng mình một cái, cung kính đáp ứng: “Vâng.”