Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 95 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


“Lục đại nương đến rồi?” Vừa đến cửa thôn, một đám đứa nhỏ bốn năm tuổi nhìnthấy Lão phu nhân kích động xông tới, thái độ thân mật tôn kính.



Lão phu nhân để cho Tả Thiệu Khanh lấy thức ăn chuẩn bị ở trên xe ngựa xuống, sau đó tụi nhỏ chen chúc đi vào một tòa nhà chính giữa lớn nhất thôn.



Tả Thiệu Khanh cánh tay cánh chân mảnh khảnh, mang theo hai túi đồ ăn miễn cưỡng có thể đuổi kịp bước chân Lão phu nhân, y ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu tòa nhà, phía trên có ba chữ âm vang có lực – “Đồng An Đường”.



Tả Thiệu Khanh kinh ngạc một chút, đại danh Đồng An Đường y đã từng nghe, hiện tại thanh danh của nó còn chưa lộ ra, nhưng vài năm sau, không ít võ tướng đều là từ nơi này đi ra ngoài.



Nghe nói Đồng An Đường chính là phủ Trấn quốc công bỏ vốn thành lập, thu nhận tất cả đều là cô nhi ở Bắc Cương bởi vì chiến hỏa mất đi phụ mẫu.



Mọi người lúc đầu cho rằng Lão phu nhân chỉ là bởi vì lo lắng con trai ở Bắc Cương lúc này mới động lòng trắc ẩn, cũng có một vài người cho rằng Lão phu nhân là vì tranh thủ mỹ danh, cho đến khi thanh danh Đồng An Đường truyền lớn, mọi người mới ý thức được: Lão phu nhân mưu tính sâu xa.



Về sau, võ tướng từ Đồng An Đường đi ra chỉ có thể ở trong quân đội của Trấn quốc công nhận chức, làm cho quân đội vốn dĩ vô địch dũng mạnh càng như hổ thêm cánh, giống như một thanh lao bén nhọn đứng ở trên lãnh thổ Đại Ương.



“Đó là Tranh Nhi tự tay viết, phải hay không là viết không tệ?” Lão phu nhân thấy Tả Thiệu Khanh ngơ ngác nhìn bảng hiệu, cố ý khoe khoang một câu.



Đuôi lông mày của Tả Thiệu Khanh hơi nhảy dựng lên, quả nhiên nhận ra là bút tíchcủa Lục Tranh, y không chút nào keo kiệt tán dương: “Bút pháp của Lục gia hoàntoàn tự nhiên, hạ bút kình đạo có lực, thậm chí mang theo một luồng sát khí, có bảng hiệu này treo, sợ là bọn chuột nhắc đạo chích cũng không dám vào cửa.”



Lão phu nhân nghe ra y là tán thưởng phát ra từ trong lòng, thậm chí còn mang theo một chút đắc ý, âm thần gật đầu, xem ra đứa nhỏ này xác thực đối với Tranh Nhi có ý.



Tả Thiệu Khanh một đường đi vào, nhìn thấy tất cả phòng xá đều xen lẫn vào nhau rất thú vị, tấm ván gỗ trộn với đất sét, không hề có màu sắc rực rỡ.



Trẻ con trong sân chơi đùa, nhìn thấy người tới lập tức ùa đến, đem Lão phu nhân bao quanh.



“Lục đại nương, ca ca xinh đẹp này là ai?” Một thằng nhỏ bốn năm tuổi chỉ vào Tả Thiệu Khanh hỏi.
Nhìn vẻ mặt chế nhạo trên mặt Lão phu nhân, Tả Thiệu Khanh cũng nói đùa: “Đây không phải còn có ngài ở sao? Thật sự không được chỉ đành làm phiền Lục gia.”



“Ngươi ngược lại là giỏi tính toán.” Lão phu nhân nghĩ đến đứa con trai có vợ liền quên nương kia, khẽ hừ một tiếng.



Lão phu nhân mang Tả Thiệu Khanh đi học đường đi một vòng, hai người cũng không đi vào quấy rối đứa nhỏ chăm chú học tập, chỉ là ở bên ngoài cửa sổ nhìn vài lần.



Tả Thiệu Khanh này vẫn là lần đầu tiên làm người đứng ngoài quan sát bên trong học đường, ánh mắt của y xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, đường nhìn của y rơi vào trên người thiếu niên mặc trường bào trắng nguyệt nha, đáy mắt chứa một vài ánh sáng không biết tên.



Lão phu nhân hiển nhiên cũng chú ý tới vị thiếu niên tuổi trẻ lớn lên anh tuấn thôngminh này, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Không nghĩ tới họ Doãn ngược lại là nhận đượcmột đệ tử tốt.”



“Nương quen hắn ta?”



“Tưởng Hằng Châu, đệ tử quan môn của Doãn lão tử, huynh trưởng của hắn đã từnglà thiếp thân thị vệ của Tranh Nhi, cũng là chàng trai không tệ, đáng tiếc tráng niênmất sớm.”



Tả Thiệu Khanh trước đây chỉ biết là Lục Tranh quen huynh trưởng của Tưởng Hằng Châu, lại không biết còn có một mảnh vụn thiếp thân thị vệ thân cận này, chẳng qua mặc kệ như thế nào, y đối với Tưởng Hằng Châu là kiêng kị khắc sâu vào xương tủy, cũng không vì nguyên nhân này mà thay đổi.



“Tưởng huynh thế nhưng lần này đứng đầu khoa cử, lúc này như thế nào khôngchăm chỉ ôn bài còn chạy đến đây?” Tả Thiệu Khanh mấy ngày nay không đi tìm Khúc Trường Thanh, ngược lại là không biết Tưởng Hằng Châu lúc nào tìm được nơinày.



“Nghe Tranh Nhi nói, hắn biết Đồng An Đường thu nhận và giúp đỡ đều là cô nhi Bắc Cương, tự nguyện tới đây dạy học vài ngày, huynh trưởng của hắn chết ở Bắc Cương, trong lòng có vướng mắc mà thôi.”



Tả Thiệu Khanh âm thầm cắn răng, không nghĩ tới Lục Tranh vậy mà ở lúc y không biết cùng Tưởng Hằng Châu từng tiếp xúc, lần sau gặp mặt y tuyệt đối phải đem chuyện này làm rõ.



“Nương, có người tìm tới, chúng ta đi thôi?” Tả Thiệu Khanh sau cùng liếc nhìn Tưởng Hằng Châu, cười nói với Lão phu nhân.