Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 221 : Danh sách đồ cưới của công chúa

Ngày đăng: 17:41 19/04/20


Edit: BíBa chữ ”Hành phương Các” kia, mấy ma ma nhìn thấy đều gật đầu.Sau  khi viết xong, để cho bốn Đại nha hoàn tự mình nhìn xem, muốn lấy tên nào, thì tự mình điểm vào. Hạ Hà nhìn, điểm chữ Ngữ, Hạ Thiền điểm chữ Phản, Hạ Cần điểm chữ Ảnh, cuối cùng điểm chữ Lâm.



Tứ đại nha hoàn, theo thứ tự là Hạ Ngữ, Hạ Phàm, Hạ Ảnh, Hạ Lâm; tám nhị đẳng nha hoàn, lấy tên theo màu sắc, theo thứ tự là Hồng, Chanh, Hoàng, Lục, Lam, Tử, Thanh, Lăng.



Ôn Uyển nghe xong lắc đầu, đây chỉ là một bài trong ba trăm bài thơ Đường Tống học thuộc lúc nhỏ thôi. Nàng làm sao biết làm thơ chứ. Bằng bằng trắc trắc khiến cho đầu người cũng muốn to ra. Hi vọng lịch sử nơi này bài thơ này, bằng không sẽ phiền toái lớn.



Rùng mình một cái, sau này vẫn phải đem mấy cái thứ này hiểu rõ. Không thể viết tùy tiện nữa, vạn nhất không phải là thứ của thời không này, liền kinh thế hãi tục.



Sau đi, Ôn Uyển cố ý đi xem mấy thứ thuộc phương diện này. Không nghĩ tới Đường Tống bát đại gia đều có, còn may mà Đại bá phụ yêu cầu tất cả hài tử từ nhỏ học thuộc thơ từ cổ, nên nàng mới biết.



Sau lại đi xem tài liệu lịch sử triều đại, triều đại lúc trước đại khái cũng không vấn đề gì. Chẳng qua là đến đoạn Tống Triều và hậu Nguyên triều, ở vào thời Nguyên triều nơi này rẽ vào khúc ngoặt. Nguyên triều thống trị Trung Nguyên đại khái hơn một trăm hai mươi năm, sau chính là Tề triều hiện tại. Ôn Uyển nhớ rõ Thanh triều, phía sau Nguyên triều là Minh triều, bởi vì hoàng đế xuất thân là khất cái. Vì thế trong lòng tự ti, vạn phần nghi kỵ, thần tử có công đi theo hắn vào sinh ra tử trừ phi sớm chết trận, thì tướng lãnh khai quốc không có một ai chết già. Còn may mà Lưu Thiến mê TV, siêu cấp thích hoàng đế Minh triều, nói nàng sau này cũng muốn làm nữ vương. Nghe được quá nhiều, mới nhớ được đặc biệt rõ ràng.



Lưu Thiến, không để lại cho nàng ta một phân tiền, đoán chừng khẳng định là hận chết mình. Nhưng mà, nàng tình nguyện để nàng ấy hận mình. Ăn học nhiều bằng cấp như vậy, muốn tìm một công việc tốt không khó; thân thể nàng ấy lại khỏe mạnh, nếu chịu an phận, thì cuộc sống trôi qua cũng sẽ không tệ.



Sau đó lại đi tra xét tư liệu về triều đại này. Hoàng đế khai quốc Tề triều là một người giết heo, lúc ấy là những năm cuối Nguyên triều thống trị trong bóng tối, dân chúng khổ không thể tả. Các nơi liên tiếp khởi nghĩa, thiên hạ hỗn loạn không chịu nổi.



Thái tổ Tề triều Yến Hà Tử, giống như được thần giúp, làm quen với hai vị tài hoa hơn người. Chính là Trấn Quốc Công cùng Bình Quốc Công đời thứ nhất. Ba người kết bái làm huynh đệ, vừa lung lạc rất nhiều chí sĩ uyên bác, trải qua hai mươi năm nam chinh bắc chiến, thành lập triều Đại Tề. Dựa theo tài liệu lịch sử, hiện tại đại khái là công nguyên năm một ngàn bảy trăm, về phần cụ thể bao nhiêu, chờ sau này nhìn lịch ngày Tây Phương cũng biết.



Về phần tại sao gọi Tề triều, thái tổ nói là bởi vì có ba huynh đệ đồng tâm hiệp lực mới có công lao sự nghiệp ba người kiến lập sau này. Cho nên, thái tổ hoàng đế cũng vì huynh đệ đồng cam cộng khổ kia hạ thánh chỉ, hai quốc công phủ Trấn Quốc Công cùng Bình Quốc Công vĩnh không đoạt tước, vĩnh không giáng tước. Hoàng đế các đời sau tất cả cũng tuân theo thi hành. Dĩ nhiên, cho dù tham dự mưu phản, cũng là đem những người có liên quan loại trừ sạch sẽ, lại nâng đỡ người khác là được. Những điều này để sau hãy bàn.



Trở lại Hành Phương Các, Ôn Uyển lấy Kim tiên(roi vàng) trong hộp ra. Vừa mở ra đã nhìn thấy một cái roi tinh mĩ rực rỡ, mặt trên còn có một cái nơ con bướm xinh đẹp màu vàng nhạt.




Hơn nữa trưởng bối trong nhà đối với mình mặc dù lãnh mạc chút ít, nhưng trên mặt vật chất bọn họ cũng không có bạc đãi mình một phân nào. Hài tử trong nhà có gì, là mình có đó.



Hiện tại nghĩ lại, nhất định là Đại bá phụ nghiêm cẩn kỹ luật, trầm mặc lãnh tĩnh giống như ngọn núi vĩ đại kia đã chiếu cố mình. Thì ra, Đại bá phụ vẫn một âm thầm bảo vệ nàng.



Không nói đến Ôn Uyển ở bên kia đang đăm chiêu suy nghĩ, Bình phủ lúc này đã là người ngã ngựa đổ.



“Tổng cộng thiếu mười tám vạn lượng bạc, liền lấy chi phí hằng năm công chúa tiêu xài là năm ngàn lượng tới, tính ra sáu năm chi phí sinh hoạt là ba vạn của công chúa. Còn thiếu mười lăm vạn lượng, Tứ phòng luôn luôn nhậm chức bên ngoài không thể nào tham dự đến chuyện này. Mỗi phòng đưa ra cho ta bốn vạn, còn hai vạn ta tự mình lấy ra. ” Bình Quốc Công vô cùng tức giận, không bao lâu thì không còn hơi sức tức giận nữa.



” Tứ phòng cũng có tham dự, bọn họ cũng cầm vài cuộn tranh chữ danh gia của công chúa. Còn có phần lớn đồ đều bị Ngũ phòng lấy được, chúng ta chẳng qua là cầm mấy thứ thôi, còn lại là công chúa tự đưa cho chúng ta .” Đông thị lập tức kêu lên. Bốn vạn lượng, bản thân nhiều năm cũng chỉ để dành vốn riêng được mấy vạn, hiện tại phải lấy ra hết, so sánh với cắt thịt của nàng còn đau hơn. Chớ đừng nói chi là đồ năm đó chiếm dụng, cộng lại cũng chưa vượt qua bốn vạn lượng.



“Lão thái gia, thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy, nơi nào lấy được ra ngoài. Có thể cùng cháu gái Ôn Uyển nói thư thả cho một thòi gian được không?” Hứa thị lên tiếng thương lượng. Mình năm đó cũng chỉ chiếm một chút.



Nhưng tính ra cũng không có nhiều như vậy, Đại Phòng của mình còn phải đưa lại hơn một vạn hai. Nhưng mà, trượng phu đã để lộ tin tức cho mình rồi, chuyện này qua đi, sẽ được tước vị và ra ở riêng. So sánh với hiện tại nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy, thì nàng tình nguyện đưa ra hơn một vạn này.



“Cùng Ôn Uyển thương lượng, đầu óc các ngươi hồ đồ rồi hả? Đây là Hoàng Thượng giao xuống, Hoàng Thượng ở trên quan sát. Cái gì cũng đừng nói, mau chóng đưa tiền cho ta, không có tiền thì lấy đồ vật, có thể mang đồ vật tới chống đỡ. Còn có, ngươi nói với lão Tứ cũng cầm mấy cuộn tranh chữ đưa về, nói hắn tổng cộng cầm mấy cuộn tranh chữ, là cuộn tranh chữ nào. Ta tự mình viết thư cho hắn. ” Quốc công Gia bình thản nói.



Lại  liếc nhìn mọi người một cái ” Ta bất kể các ngươi có hay không, trong vòng ba ngày phải gom đủ. Góp không đủ, lập tức cút ra khỏi Quốc Công Phủ cho ta. Tài sản trong phủ đệ, một cọng lông cũng đừng hòng muốn .”



Trong phủ Quốc Công thoáng chốc náo loạn cả lên. Rất nhiều người rối rít chạy đi các nơi cầu tình. Đáng tiếc chính là, Ôn Uyển bị bệnh. Là bị bệnh thật, bị cảm mạo.