Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 22 : Ôn văn cùng trần á lâm

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Tưởng Mộc Mộc lắc lư trong trường học, hắn nghỉ năm ngày, ngoại trừ mấy cái tiệc tùng, thì trong lớp không xảy ra chuyện gì cả.



Cơ mà lớp hắn cũng rất đặc biệt, mặc dù bề ngoài nhìn rất đoàn kết, nhưng thật ra chỉ là một vài hình thức cáo mượn oai hùm mà thôi, Tưởng Mộc Mộc không thể nhập bọn với họ được, cũng không hề thích mấy vụ tiệc tùng.



Chính là, lúc Tưởng Mộc Mộc bước vào phòng học, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn nhất thời không hiểu tại sao.



Quan hệ của hắn với mọi người trong lớp cũng đã dịu đi không ít, trong mắt bạn học, Tưởng Mộc Mộc hoạt bát hơn trước rất nhiều, không còn là Tưởng Mộc Mộc cả ngày mang vẻ mặt ‘ta rất dễ bắt nạt’ trước kia nữa.



Lúc này, Hắc Mập Mạp đi tới, ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng nói: “Này, người anh em, nghe nói cậu muốn tham gia cuộc thi dị năng?”



Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái: “Thì sao?”



“Cậu xác định!?” Hắc Mập Mạp rất kinh ngạc.



Tưởng Mộc Mộc nghiêm túc nhìn cậu ta gật đầu một cái: “Ừ! Cái này thì có gì kỳ lạ đâu, không phải ai muốn tham gia cũng có thể báo danh sao?”



Hắc Mập Mạp sửng sốt, ánh mắt quái dị, từ trên xuống dưới quan sát Tưởng Mộc Mộc: “Đúng là như vậy, nhưng mà….” nhưng mà cái gì thì lại không nói ra.



Một người hoàn toàn không có dị năng lại muốn tham gia cuộc thi dị năng, hắn không sợ chết sao? Đầu hắn chứa cái gì vậy? Hắc Mập Mạp trong lòng gào thét, phải biết rằng cuộc thi so tài dị năng không phải là cái loại tranh tài khi đến điểm nào đó thì ngừng, chỉ cần không vi phạm quy tắc thi đấu, thì dù có gặp chuyện không may đối phương cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Nói không chừng cái bộ xương Tưởng Mộc Mộc này còn chưa lên đài đã bị người ta đánh văng đi rồi cũng nên!



Tưởng Mộc Mộc không biết Hắc Mập Mạp lo lắng cái gì, đây có thể là năm cuối cùng của hắn ở học viện hoàng gia, hắn không muốn để lại tiếc nuối giống đời trước, cũng không muốn cứ như vậy lãng phí vô ích cơ hội trọng sinh, cho dù thật sự không đấu lại dị năng giả, thì hắn vẫn muốn đứng trên võ đài đó nhìn một chút, cho nên hắn tham gia!



Có điều có người quan tâm đến mình hắn vẫn là rất vui, cười cười tựa như an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng!”



Hắc Mập Mạp nhìn biểu tình không thèm để ý của Tưởng Mộc Mộc, càng thêm lo lắng, lại không làm được gì, đành phải vỗ vỗ bả vai gầy yếu của hắn cổ vũ: “Anh em tốt….. có dũng khí! Cố gắng lên!”



Hắc Mập Mạp mang vẻ mặt ‘cậu thất bại thật thảm’ nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Mộc, cái loại khích lệ này giống như là thấy được sự bi tráng sau khi chiến đấu của Tưởng Mộc Mộc, đáy lòng nguội lạnh!



Tưởng Mộc Mộc không đọc ra tin tức trên mặt cậu ta, gật đầu một cái: “Yên tâm, tớ sẽ cố gắng.”



Nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn, Hắc Mập Mạp đã không còn ý nghĩ muốn khuyên hắn từ bỏ nữa, cũng không biết tại sao, cậu không muốn nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc chịu khổ trên lôi đài, thôi kệ đi, đến lúc đó chú ý nhiều hơn, không để cho hắn gặp chuyện không may là được rồi.



“Người anh em, tớ thật sự không ngờ cậu lại dám tham gia cuộc thi dị năng đó, khiến tớ rất kinh ngạc nha!” Hắc Mập Mạp bị kinh hồn vẫn chưa bình tĩnh lại.


“Thật là, tại sao cậu phải thay đổi …… con nói cái gì mà mỗi năm chứ, cậu mới bắt đầu mấy năm nay có được không! Thằng nhóc thúi, con nói cậu con như vậy đó hả?” Trần Á Lâm hổn hển, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn nhìn không ra năm nay gã đã hai mươi tám tuổi.



“Ha ha ha, Á Lâm chính là dáng vẻ như thế này, thật đáng yêu!” Ôn Văn đột nhiên trêu chọc, còn xoa xoa mũi Trần Á Lâm.



Trần Á Lâm cùng Tưởng Mộc Mộc đồng thời giật nảy mình, Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ vẻ mặt trấn định, phảng phất như không nghe thấy lời nói vừa rồi.



Trần Á Lâm cả giận nói: “Đáng yêu mẹ cậu….. một đại nam nhân nói đáng yêu gì chứ, cậu có hiểu biết hay không vậy!?”



“Cái gì, Á Lâm chính là đáng yêu nha, tôi thích Á Lâm như vậy nhất!” Ôn Văn kéo Trần Á Lâm vào lòng, không buông tay.



“Ôn Văn, con mẹ cậu, cậu buông tôi ra! Tôi lớn hơn cậu mười tuổi đó, một ông già, cậu thích cái rắm …… cậu bị bệnh à!”



“Có bệnh cũng là bị anh dẫn ra, bây giờ đừng nghĩ chạy trốn!”



“Con mẹ nó….ông đây không muốn đùa với cậu!”



……



Tưởng Mộc Mộc nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, hắn đau răng rồi! Cũng may nơi này không có ai, tất cả mọi người đều ở căn tin, thời gian ăn cơm rất ít người trở về ký túc xá, nếu không hai người bọn họ không bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ mới là lạ.



Tưởng Mộc Cận nhìn bộ dạng cau mày của Tưởng Mộc Mộc, cũng biết hắn đang nghĩ gì, nếu mình không nói chút gì đó, hai người này nhất định sẽ tiếp tục ầm ĩ!



Tưởng Mộc Cận nói: “Cậu ba, còn có vị này ……”



“Ôn Văn!” Ôn Văn nói ngắn gọn, lại tiếp tục trấn an Trần Á Lâm đang lộn xộn trong lòng mình.



“Cậu ba, bạn học Ôn Văn, cùng vào ký túc xá đi! Ở chỗ này người đến người đi …..!”



Tưởng Mộc Cận nói tới đây, Trần Á Lâm giật mình một cái, thoát khỏi ôm ấp của Ôn Văn, bình tĩnh gật đầu: “Vào đi thôi!”



Tưởng Mộc Mộc không rõ lắm nên nhìn Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận cười cười với hắn, lúc này hắn mới mở cửa đi vào.



END 22