Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 30 :

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Bình thường thân thể Tưởng Mộc Cận cũng rất tốt, Tưởng Mộc Mộc không tốn quá nhiều thời gian, ngày hôm sau đã khiến cậu khôi phục thần khí.



Đời trước đi ra ngoài quá nhiều, ngược lại học được một chút kỹ năng sinh tồn, tựa như loại bệnh vặt như phát sốt cảm mạo này dưới tình huống không có thuốc thang, hắn vẫn có thể hỗ trợ xử lý một chút.



Có lẽ là phúc lợi của việc trọng sinh đi, Tưởng Mộc Mộc nghĩ vậy.



Sau khi Tưởng Mộc Cận tỉnh lại, cũng chuẩn bị rời khỏi sơn động.



Tưởng Mộc Mộc nhìn gương mặt như không có việc gì xảy ra của Tưởng Mộc Cận, nghĩ đến nụ hôn kia, nhìn đôi môi mỏng mím chặt của cậu, đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái. Dựa vào cái gì mà hắn là người bị hại thì nhớ rõ nhất thanh nhị sở, còn biết đó là tư vị gì, thế mà đương sự lại là dáng vẻ không có chuyện gì cả?



Tưởng Mộc Mộc nổi giận đùng đùng đi ra cửa động, không phát hiện Tưởng Mộc Cận ở sau lưng mỉm cười, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, chạm vào môi mình, giống như nhớ lại gì đó, ánh mắt tính toán.



Thời điểm ra ngoài động, hai người cũng bị quang cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.



Mười mấy thi thể dã thú nằm ở nơi đó, không trọn vẹn không đầy đủ, có cái chỉ còn dư lại một bộ xương, có cái thì bị xé nát đến không còn hình dạng.



Tưởng Mộc Cận lấy tay che mắt Tưởng Mộc Mộc: “Ca ca, đừng nhìn!”



“Không sao!” Tưởng Mộc Mộc nói, đời trước hắn cũng từng giết không ít dã thú, sẽ không sợ những thứ này: “Anh rất khỏe, yên tâm đi!”



Mặc dù chém giết ở nơi này dường như thảm thiết hơn, so với bất kỳ chỗ nào hắn nhìn thấy cũng chỉ có hơn chứ không kém, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn còn có thể chịu được, tâm trí hắn đã sớm thành thục hơn không ít, sẽ không hoảng sợ vì hiện trường chém giết tàn nhẫn thế này.



Hiển nhiên Tưởng Mộc Cận cũng cảm nhận được sự bình tĩnh của Tưởng Mộc Mộc, giật mình chút xíu xong rồi cũng không để ý, dù sao thì trước đó, cậu cũng đã biết ca ca cậu còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của cậu.



“Được rồi!” Tưởng Mộc Cận thả tay xuống, nhìn thi thể không trọn vẹn xung quanh, chỉ thở dài nói: “Ca ca, chúng ta trở về đi thôi!”



“Đợi chút đợi chút… hình như nơi này có một vài dã thú đã đạt đến cấp tám, mau đến nhìn xem, có bỏ sót hạch tinh hay không!” Tưởng Mộc Mộc nói, hắn cũng biết hạch tinh là đồ tốt, tuy bây giờ mình luyện võ công không có biện pháp sử dụng hạch tinh để tu luyện, nhưng người bên cạnh hắn đều là dị năng giả, tự nhiên là hạch tinh rất quan trọng.



“Được!” Tưởng Mộc Cận đồng ý, trên người cậu đã có hạch tinh của bạch hổ, thế nhưng kỳ thật cũng cần nhiều hạch tinh hơn một chút, hiện giờ cậu ngã bệnh suy yếu, cần dựa vào hạch tinh gia tăng tu luyện, nếu không sẽ bởi vì không kịp xử lý tốt, mà lưu lại di chứng về sau.




Nghe Tưởng Mộc Cận nói như vậy, Tưởng Mộc Mộc cũng nhìn đồng hồ: “Buổi chiều 17:49, làm sao vậy?”



Cậu vẫn luôn dùng điện thoại chụp lại cảnh tượng xung quanh, dù sao thì nơi không có tín hiệu chỉ có thể dùng phương pháp ghi chép để phát lên mạng tìm giúp đỡ, nhưng bây giờ không có internet, chỉ có thể tự mình đoán từng chút từng chút một, cậu đã chụp rất nhiều hình rồi.



Tưởng Mộc Cận gật đầu, suy nghĩ sống động nhảy ra, giống như những nơi mà bọn họ đi qua hai ngày trước đều nhất nhất xâu chuỗi lại với nhau đâu ra đấy ở trong đầu, sau đó, Tưởng Mộc Cận nhìn bản đồ một chút, cười cười nói: “Ca ca, em biết chúng ta đang ở đâu rồi!”



“Hả?”



Tưởng Mộc Cận chỉ vào dấu hiệu không rõ ràng dưới góc trái của lá cờ: “Nơi này!”



“Tại sao?” Tưởng Mộc Mộc cũng nhìn thấy cái dấu hiệu đó, hình như là vệ tinh không định vị tốt địa điểm.



“Bởi vì…..coi như là, em dùng biện pháp của em để tính ra đi! Ca ca không tin em à?” Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Mộc Mộc, cậu biết cho dù mình có nói, cũng chưa chắc ca ca sẽ hiểu, không, chắc chắn là sẽ không hiểu! Nên đơn giản là không cần nói.



Tưởng Mộc Mộc ngơ ngác nghe cậu đột nhiên nói sang chuyện khác, nhất thời còn chưa phản ứng kịp đã bị kéo đi rồi: “Anh, anh làm sao có thể không tin em! Vậy chúng ta phải đi như thế nào?”



“Đi theo em!” Tưởng Mộc Cận kéo tay Tưởng Mộc Mộc, đi vào trong rừng rậm bí ẩn.



Tưởng Mộc Mộc nhìn vẻ mặt thần bí của cậu, cũng không hỏi nhiều, đi theo cậu.



Hai người mới vừa đi mấy bước, liền nghe được tiếng còi xe từ nơi xa.



Tưởng Mộc Mộc nhớ cái âm thanh này, hình như là xe dị năng, không lâu sau, quả nhiên hắn thấy trên bầu trời Hắc Mập Mạp đang lái một chiếc xe dị năng chạy như bay đến, nhìn thấy bọn họ còn vẫy vẫy tay.



Tưởng Mộc Mộc chần chờ một chút, bởi vì Đàm Thu Minh cũng ở trên xe dị năng đó, nhất thời ngây ngẩn cả người!



END 30