Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 32 : Phiên Ngoại Một

Ngày đăng: 08:52 19/04/20


Kể từ ngày quyết định nhẫn tâm, y đã biết mình không còn đường sống để quay về.



Khi y nhìn đôi mắt đơn thuần trong suốt lại rất thuần túy kia dần dần trở nên mê ly, phiền muộn, nghi vấn cùng hận ý lẫn lộn, trong lòng lại bất an nổi sóng một cách vô lý, vô cùng hỗn loạn.



Một tiếng “tại sao?” kia phảng phất giống như nguyền rủa hàng đêm hành hạ y, trong mộng ngoài mộng đều là những lời này, trong đầu cũng tràn đầy giọng nói tuyệt vọng lại mang theo không cam lòng đó, làm cho y đau đớn thống khổ.



Đàm Thu Minh không nhớ rõ mình đã giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng lần thứ mấy rồi, kể từ ngày quyết định giết Tưởng Mộc Mộc, thì cơn ác mộng liền giờ giờ phút phút bám theo y.



Y không rõ mình bị làm sao nữa?



Nhìn căn phòng trống rỗng, giường lớn chỉ có một mình mình, vắng lạnh khiến người ta khó có thể hô hấp, y đột nhiên phát hiện một loại tình cảm: tịch mịch!



Đàm Thu Minh không cách nào xua đi cặp mắt kia, càng không cách nào quẳng câu nói kia ra khỏi đầu, mỗi lần bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, y sẽ nhớ tới người kia, lúc tỉnh dậy lại luôn là tuyệt vọng.



Tại sao vậy chứ? Rõ ràng hắn chỉ là một phế vật vô năng, cái gì cũng không hiểu không phải sao? Tại sao mình lại hoài niệm hắn như vậy chứ?



Trên giường không có một bóng người, ngoại trừ dấu vết chính y đã từng nằm ngủ, thì hơi thở của người nọ đã sớm biến mất.



Một tháng, y trải qua một tháng này vô cùng không tốt.



Ngày đó, y dùng kế lừa Tưởng Mộc Mộc lên núi, tiến thêm một bước kết thúc tính mạng của hắn.



Tưởng Mộc Mộc là ai? Không phải chỉ là đứa con nít có cao mà không có lớn bị y lừa gạt sao? Ít nhất thì trong mắt của y chính là như vậy!



Thể chất của hắn rất đặc thù, khác với người thường, mọi mặt đều là một người vô năng, nhưng hắn lại không hề báo trước đi làm phẫu thuật cải tạo gien, lấy được dị năng thuộc tính hỏa, để lại cho mình di chứng cả đời.



Lúc đó trong lòng Đàm Thu Minh chê cười hắn là đồ ngốc, dẫn theo Tưởng Mộc Mộc chẳng qua là một trong những kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ của y thôi, chẳng qua là sư phụ trên danh nghĩa Tô Lập Nguyên rất hiếu kỳ với thân thể Tưởng Mộc Mộc, muốn nghiên cứu một chút, chẳng qua là y mượn gió bẻ măng mà thôi.



Thế nhưng, y không ngờ rằng nhiệm vụ này lại bị người ta ngăn cản, bí mật giấu ở Tưởng gia vẫn chưa được cởi bỏ, thì y đã bị buộc rời đi.



Vì thế, người kia không ít lần mắng y vô dụng.



Bí mật của Tưởng gia là gì, y không biết, nhưng y rất rõ ràng, người kia vô cùng mơ ước cái bí mật đó của Tưởng gia.



Y lẻn vào nhà họ Tưởng, cùng Lâm Hải nội ứng ngoại hợp, lại bị Tưởng Trạch Thành cản trở, cuối cùng không cách nào biết được bí mật kia, thiếu chút nữa chính mình cũng bị bại lộ.



Y không cam lòng cứ như vậy bị đánh bại, ít nhất cũng phải lấy được chút phúc lợi, vì vậy Tưởng Mộc Mộc trở thành thứ phẩm thêm vào, thành một phần trong kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ của y.



Vốn dĩ y định chơi đùa hắn một thời gian, rồi giao hắn cho Tô Lập Nguyên, ai biết là mình cứ như vậy giữ hắn ở bên người luôn, y cũng hoàn toàn không hiểu rõ mình muốn cái gì, nghĩ đến bàn giải phẫu của Tô Lập Nguyên, y không muốn để Tưởng Mộc Mộc nằm trên đó.



Y vốn là một đứa trẻ không buồn không lo, nhưng có một ngày cha mẹ bị người ta giết hại, chết ở trước mặt y, thậm chí y vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt những người đó, dữ tợn kinh khủng, cho dù bây giờ đã báo thù, nhưng mỗi khi nghĩ đến những người đó, y vẫn sẽ run rẩy.



Y có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ người kia.



Y không biết người kia là ai, tên gọi là gì, nhưng mà người đó đã cứu y, nhận y ra từ cô nhi viện, tỉ mỉ bồi dưỡng y, đem y bồi dưỡng thành một người vô tình vô nghĩa.



Y rất thích giải quyết bất cứ phiền phức gì vì người nọ.



Có điều, cho tới nay, nhiều nhất chính là thu thập kỳ trân dị phẩm cho hắn, nhất là những vật phẩm đặc biệt chưa từng có mặt trên thị trường, vô cùng cổ xưa.



Y bôn ba khắp nơi trên thế giới, không ít lần cướp đoạt một vài đầu hổ cốt, hóa thạch cổ, loài sinh vật mới, các vật phẩm kỳ lạ hiếm hoi trân quý đã bị tuyệt diệt, sống chết, tĩnh động, cái gì cũng có! Cho tới nay, nhiệm vụ của y hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, chưa từng thất bại, một lần thất bại duy nhất chính là lần ở Tưởng gia.



Đàm Thu Minh tâm cao khí ngạo làm sao lại cho phép mình thất bại, lần kia đã tạo đả kích rất lớn cho y, nếu không phải y kịp thời thu tay lại, thì hiện giờ cũng không thể đứng ở chỗ này.



Nhưng mà người của Tưởng gia khiến y khó chịu như vậy, y cũng tồn tại oán hận đối với nhà họ Tưởng.



Bí mật của Tưởng gia, Đàm Thu Minh chưa từng nghe người kia nhắc tới.



Nhưng mà, từ giọng nói của người kia y lại có thể cảm nhận được, người nọ vô cùng hận Tưởng gia, thậm chí mỗi lần nhiệm vụ đều cố ý nhằm vào Tưởng gia.



Y không tìm được bí mật đó, ngược lại mang Tưởng Mộc Mộc đi, ý nghĩ ban đầu là muốn trực tiếp đem Tưởng Mộc Mộc giao cho Tô Lập Nguyên để xả giận, thế nhưng y lại ma xui quỷ khiến để Tưởng Mộc Mộc lại bên người.



Để hoàn thành nhiệm vụ, chuyện gì y cũng làm ra được, đây cũng là nguyên nhân mà người kia coi trọng y.



Y rất kiêu ngạo, bởi vậy bộ dạng hai mắt Tưởng Mộc Mộc sáng lên, vẻ mặt sùng bái lấy lòng y, hay cảm giác ưu việt khi y không phí chút sức lực nào đã mang được người ra khỏi Tưởng gia, khiến y giữ hắn ở bên cạnh, hơn nữa vẻ mặt ái mộ của Tưởng Mộc Mộc cũng làm cho y tự hào.



Người này, hắn sẽ nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất ngon, còn có bộ dáng mặc quân bày bố của hắn, Đàm Thu Minh rất vui vẻ hưởng thụ phần hư vinh này, chỉ cần lời ngon tiếng ngọt mấy câu, Tưởng Mộc Mộc sẽ tin tưởng hoàn toàn, không cần phí chút tâm tư nào.



Cho nên, mặc kệ là nhiệm vụ gì hay đi đâu thì Đàm Thu Minh đều mang hắn theo.
Gương mặt xinh đẹp ngày xưa giờ phút này đã lõm xuống, hốc mắt cũng đều ngăm đen, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hoàn toàn mất đi hào quang lúc xưa.



Hành hạ thân thể xong rồi, thì chính là tra tấn tinh thần. Đàm Thu Minh có thể khẳng định, y chưa từng chịu qua trình độ công kích tinh thần như vậy, y chưa từng biết Tưởng gia còn có khổ hình như vậy, tra tấn thân thể, tiếp theo là tra tấn tinh thần của y.



Mặc dù cũng không khác lắm với trình độ khi y ở trong tay người kia, nhưng vẫn là khiến cho y nếm lại cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong một lần nữa.



Thế mà sau khi tất cả đã kết thúc, y lại chưa chết được.



Dường như Tưởng Mộc Cận rất thích hành hạ y, luôn để y giữ lại một hơi kéo dài hơi tàn.



Hoặc là Tưởng Mộc Cận vẫn còn kiêng kỵ gì đó, nên chưa có chân chính hạ sát thủ, bất kể y bị công kích ở mức độ nào, thì y vẫn không chết được.



Y rất muốn cứ như vậy chết đi, có lẽ sau khi chết có thể ở dưới đó gặp mặt Tưởng Mộc Mộc, nhưng mặc kệ y biểu hiện ra nguyện vọng muốn chết như thế nào, thì Tưởng Mộc Cận cũng không để y được như ý.



Cậu ta vẫn giống như thường ngày quất roi lên người y, để y một lần lại một lần nếm thử những hình ảnh đáng sợ, Tưởng Mộc Cận có biện pháp khiến cho những thảm trạng của cha mẹ y trước khi chết từng cái một không ngừng quay về trong đầu y, còn có sợ hãi lần đầu tiên giết người, những hồi ức không thể chịu nổi này, dưới ám chỉ của Tưởng Mộc Cận, năng nề đả kích y, y đã quên mất cái gì là thực tế, cái gì là ác mộng rồi.



Thế nhưng, như vậy y cũng đã rất vui mừng, bởi vì những bạn bè cùng y vào sinh ra tử không có rơi vào tay Tưởng Mộc Cận.



Y cười ha ha, tra tấn như vậy có thể khiến y quên mất nỗi thống khổ khi mất Tưởng Mộc Mộc, y gọi theo bản năng: “Mộc …… Mộc!”



Giọng nói rất suy yếu, đương nhiên là lại nghênh đón một cú quất, thanh âm lạnh như băng mang theo ngoan lệ xuyên thấu màng nhĩ y: “Tên của ca ca, mày không có tư cách gọi!”



Đàm Thu Minh cười ha ha.



***



Không nhận được đánh chửi như trong ấn tượng, đột nhiên y nghe được một tiếng cười lạnh, sau đó là một giọng nói lạnh như băng khiến cho y cảm thấy bất an: “Dẫn bọn họ lên! ……. Mấy ngày nay, mày cũng đã nếm đủ hương vị sợ hãi rồi đi, có muốn nếm thử một chút hương vị tuyệt vọng không? Hử……?



Theo lời nói rơi xuống, Đàm Thu Minh không thể tin nhìn đồng bạn mỏi mệt, vết thương ngổn ngang, vẻ mặt lộ ra sợ hãi hoặc tê liệt, trong đó còn bao gồm cả Phùng Thành.



Y hoảng sợ nhìn Tưởng Mộc Cận, hung hăng nói: “Mày đã làm gì với bọn họ?”



Nhìn bộ dạng bọn họ sống không ra sống, chết không ra chết còn không bằng cho bọn họ một cái kết thúc: “Tưởng Mộc Cận, mày đủ rồi, có cái gì thì mày cứ hướng về một mình tao đi!”



Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên y cảm thấy tức giận như vậy. Thậm chí y không nghĩ tới mình còn có tâm tình như vậy!



Thì ra là đây chính là tình cảm của con người sao? Đã bao lâu y không chú ý tới, nếu như không gặp Tưởng Mộc Mộc, không có giết hắn, có phải cả đời y cũng không chú ý tới hay không?



Thế nhưng, y lại tình nguyện mình chưa làm gì cả, càng không có giết hại Tưởng Mộc Mộc, như vậy sẽ không phải cảm nhận đủ loại thống khổ.



Tưởng Mộc Cận muốn làm cái gì trên người y, y đều không để ý, kể từ khi y phát hiện lòng mình cũng không phải vô tình như vậy, y nhận ra mình rất để ý những đồng bạn này, mặc dù không giống tình cảm với Tưởng Mộc Mộc, nhưng mà những người này vẫn luôn cùng y vào sinh ra tử, y có thể giết chết bất kỳ kẻ nào, tính toán bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng bọn họ là những người y tin tưởng, bây giờ lại để y nhìn thấy hình ảnh như vậy, sao y có thể không tức giận chứ?



“Không phải đã nói, để mày xem cái gì gọi là tuyệt vọng một chút sao? Dáng vẻ tuyệt vọng của bọn họ có phải rất đẹp mắt hay không?” Cậu nhẹ nhàng đi tới, chạm vào Phùng Thành.



Đột nhiên Phùng Thành giống như bị thần kinh, né tránh, run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tưởng Mộc Cận.



Mà những người khác hoặc là phản ứng giống gã, hoặc là cười khúc khích, thét lên ……



“À, còn có một thứ thú vị …… Lâm Hải, dẫn tới!” Tưởng Mộc Cận mỉm cười nói, nhưng nụ cười đó lại tràn đầy lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.



Đàm Thu Minh chỉ cảm thấy càng thêm khủng hoảng …… suy đoán của y rất nhanh đã được khẳng định, Lâm Hải phản bội y.



Người kia, cái người đã cứu y, cái người mà y dùng hết mọi biện pháp cũng muốn báo ân, y còn không biết tên của hắn, bây giờ đang ở trong tay Tưởng Mộc Cận, mất đi năng lực chống cự.



Tưởng Mộc Cận nói: “Nhìn người mà mày sùng bái xem, cũng chẳng là gì cả…..Yếu ớt như vậy, mày thật sự làm cho tao cảm thấy mất mặt mà……”



Vừa nói vừa đưa tay ném người ra trước mặt Đàm Thu Minh, một đôi mắt đen láy mất đi ánh sáng ngày xưa, chỉ còn lại trống rỗng, không hề dao động, thì ra là, hắn yếu ớt như vậy sao?



Thế mà y lại sợ người này sợ cả đời, giúp hắn giúp cả đời? Đây thật sự là người kia sao? ……



Đàm Thu Minh chỉ cảm thấy thế giới của y sụp đổ……



END 32



P/s: edit chương này tự dưng thấy buồn buồn



=(((((( cơ mà vẫn không thích nổi thằng cha Minh đâu!!!