Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 44 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Dĩ nhiên là Tưởng Mộc Mộc không biết mình bị đệ đệ nhớ thương, hắn thấy ánh sáng đỏ nhạt trong cơ thể ngày càng đỏ lên, nhưng mà sau khi biến thành đỏ đậm thì không biến hóa tiếp, hơn nữa vẫn luôn dậm chân tại chỗ.



Mặc kệ hắn làm như thế nào, thì cái đống màu đỏ đậm đó cũng không biến hóa nữa, chắc là phần tu luyện của ngày hôm nay đã xong rồi, hắn kiểm tra lại một chút mới xác định là cái dạng này.



Thu hồi ánh sáng đỏ trong thân thể, chậm rãi đóng lại cái cửa kia, sắc đỏ trên người Tưởng Mộc Mộc dần dần thối lui, Tưởng Mộc Cận đứng lên.



Hai tay Tưởng Mộc Mộc trở về vị trí cũ, Tưởng Mộc Cận chờ đợi, yết hầu đã sớm khô héo, miệng khô lưỡi khô, đợi một khắc Tưởng Mộc Mộc mở mắt chuẩn bị đứng dậy liền nhào tới.



Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy một cổ lực lượng đẩy ngã hắn, còn chưa phản ứng kịp, môi đã bị người ta phủ lên, đầu lưỡi bị buộc phải quấn quýt với cậu, lời gì cũng chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng.



“Ưm….Mộc….” Nụ hôn càng ngày càng thô bạo, không chừa ra một khe hở, rất nhanh trong căn phòng yên tĩnh liền vang lên tiếng nước *** loạn giao nhau.



Tưởng Mộc Mộc tu luyện cả buổi sáng, vốn là có chút mệt mỏi, trán còn chảy xuôi một tầng mồ hôi mỏng. Không còn khí lực lớn gì để đẩy người ở trên thân ra, chỉ có thể mặc cho cậu định đoạt!



Tưởng Mộc Cận lại hút đi mồ hôi sáng bóng trên gương mặt còn lộ ra chút ửng hồng của hắn, nụ hôn vụn vặt dần dần di chuyển từ cái trán đến bên tai, nhẹ nhàng cắn một cái.



Tưởng Mộc Mộc cảm thấy một luồng điện chạy ra từ tai, chảy đến toàn bộ cơ thể, khoái cảm tê dại khiến cho toàn thân hắn mềm nhũn xuống.



Tưởng Mộc Cận ôm lấy thân thể mềm yếu của Tưởng Mộc Mộc, hôn lên môi hắn, áp đảo ở trên giường.



Đầu Tưởng Mộc Cận trống rỗng, tỉnh táo gì đó đều bị thiêu đốt hầu như không còn vào giờ phút này, chỉ còn sót lại dục vọng bản năng nguyên thủy nhất của thân thể.



Cậu muốn người này, cậu muốn ca ca! Cậu phải lấy được ca ca, muốn toàn bộ của ca ca….



“Ca ca, ca ca, ca ca….” Từng cái nhẹ giọng và gào thét đều không ngừng xoay quanh trong đầu Tưởng Mộc Mộc.



Thân thể dưới sự trêu chọc càng ngày càng hưng phấn, Tưởng Mộc Cận để lại trên cổ hắn từng cái hồng ngân dày đặc.



Tưởng Mộc Cận không bỏ sót bất kỳ một mảnh da thịt nào, giống như đang tuyên cáo quyền sở hữu mà tuyên cáo mỗi một tấc trên thân thể này đều là của cậu, chỉ có cậu mới có thể chạm vào.



Một cái tay vuốt ve eo hắn, vòng qua eo, tay kia thì lại nắm lấy hai viên đậu đỏ nhỏ đã sớm đứng thẳng trên ngực, chậm rãi đi xuống……



Cởi quần áo ra, vứt lung tung vào các góc phòng, hai người đều chỉ còn lại thân thể trần trụi.



Thân thể trắng nõn ửng hồng của ca ca càng thêm kích thích cậu.



Tưởng Mộc Cận gặm cắn đậu đỏ của ca ca, hút vào.



“Ưm…” Điện giật tê dại làm cho toàn thân Tưởng Mộc Mộc run rẩy một cái, Tưởng Mộc Cận càng công kích mãnh liệt hơn.



Cái tay đặt bên hông từ từ đi xuống, tại địa phương bí ẩn ở mặt sau chen, đè, ấn, đẩy….một ngón tay duỗi vào.



Tưởng Mộc Mộc bị cảm giác đau nhói đột ngột làm cho tỉnh táo, phản ứng lại liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thú tính của Tưởng Mộc Cận, đã sớm mất đi lý trí.



Hắn cảm thấy khủng hoảng, hiển nhiên Tưởng Mộc Cận đã nhẫn nại rất lâu rồi, cái bộ dạng này vừa nhìn đã biết là bộ dạng khẩn cấp không được phát tiết, trong đôi mắt đục ngầu còn mang theo một tia tỉnh táo yếu ớt, lung lay sắp đổ.


Còn ký kết khế ước hôn nhân chung thân, cái này chỉ ký kết dưới tình huống vì bảo đảm hôn nhân, một đời một kiếp không chia cách, bất kể phát sinh chuyện gì, khế ước hôn nhân đều có hiệu lực.



Đây là một loại buộc định bên nhau cả đời, cho dù hai bên cùng chán nản nhau thì cũng không thể trái với khế ước hôn nhân mà cưỡng chế ly hôn!



Đối với Tưởng Mộc Cận mà nói, cậu thật hận không thể lập tức trói ca ca vào bên cạnh mình, kể từ sau khi ca ca luyện võ, cả người càng thêm mê người.



Nếu như cậu không nắm chặt thời gian, khiến cho mấy kẻ có tâm tư khác với ca ca chết tâm, thì làm sao có thể an tâm được.



Tưởng Mộc Mộc không phải là lo lắng vấn đề này, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể tìm được một người yêu hắn mà hắn cũng yêu người đó, có kết hôn hay không cũng không quan hệ.



Cơ mà, vấn đề của hắn và Tưởng Mộc Cận không phải ở chỗ đó, mà là, bọn họ là anh em, phải làm sao mới có thể khiến cha mẹ thừa nhận bọn họ?



“Giao cho em đi!” Tưởng Mộc Cận nói.



Lúc này Tưởng Mộc Mộc mới nhận ra mình đã nói ra hết những điều đang suy nghĩ trong lòng.



Tưởng Mộc Mộc thở dài nói: “Chuyện kết hôn không vội, chúng ta có thể từ từ mà tới!”



“Vậy phải làm sao bây giờ? Ca ca?” Tưởng Mộc Cận biết rõ còn cố hỏi.



“Chúng ta có thể kết giao trước xem sao!” Tưởng Mộc Mộc thấp giọng nói.



“Tốt, ca ca, là anh nói đó, chúng ta kết giao trước!”



“Ừ!”



“Quyết định vậy nha, ca ca, không cho phép đổi ý!” Tưởng Mộc Cận cầm đồ ăn đi ra ngoài, lúc tới cửa quay đầu lại nói: “Vậy nếu sau này em muốn chạm vào ca ca, ca ca đừng cự tuyệt em nữa!”



Tưởng Mộc Mộc nghe thấy liền sửng sốt, sau đó mới muộn màng phản ứng lại, hắn bị đệ đệ gài bẫy!



Căn bản là đệ đệ hắn muốn kết giao với hắn nên mới nói những lời đó, bây giờ tốt rồi, mục đích đạt được, căn bản là không có nghĩ tới chuyện kết hôn sao!



Nghĩ tới đây, kỳ thật Tưởng Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút thất vọng nho nhỏ.



Có điều, loại chuyện như vậy cũng không thể quá mức cưỡng cầu, nếu như Mộc Cận thật sự thương hắn, thì hắn không quan tâm những thứ này.



****



Tác giả có lời muốn nói: mẹ ruột: viết lâu như vậy, cũng giống như cho chính mình cái phúc lợi, các con, nhất định phải ân ân ái ái nha ……



Mộc Cận: Cút! Ca ca, chúng ta tiếp tục!



Ca ca:……



END 44