Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 48 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Lúc Tưởng Mộc Mộc đến vườn nuôi dưỡng, ông chủ Hác đang phụng bồi bà xã, anh dặn dò mấy câu, liền rời đi, Tưởng Mộc Mộc đoán là anh đi săn, cũng không để ý.
Lưu lại hai người Tưởng Mộc Mộc cùng vợ ông chủ, Tưởng Mộc Mộc gọi ông chủ Hác là anh Hác, nhìn thấy vợ của ông chủ cũng gọi một tiếng chị dâu, vốn là định gọi Hác tẩu, nhưng nghe vào lại thay đổi, nói ra giống như biến thành “thật *** đãng” ( “thật *** đãng / hảo tao” đọc là “hǎo sāo”, còn “Hác tẩu” đọc là “Hǎo sǎo”, phát âm gần giống nhau), làm cho hắn không nói ra miệng được, liền đổi thành chị dâu.
Chị dâu có phải dị năng giả hay không, Tưởng Mộc Mộc không biết, nhưng anh Hác thì đúng là vậy.
Dù sao thì, có thể ra ngoài bắt dã thú, không có một chút dị năng làm sao dám đi?
Chị dâu tên là Tôn Thánh Nam, cái tên rất nam tính, bất quá Tôn Thánh Nam cũng rất nam tính, nếu không phải đang mang thai trong người, khẳng định cô sẽ đứng dậy dứt khoát hẳn hoi chỉ điểm hắn, bây giờ cũng chỉ là tận lực đè nén tính tình dạy Tưởng Mộc Mộc làm việc như thế nào.
Đầu tiên là cho gà ăn, cho gà ăn cũng có phương pháp cho gà ăn, nếu là những trại chuyên nuôi gà vịt để sinh sản, thì luôn cho ăn cả ngày, còn nuôi nhốt, làm cho gà vịt mập lên thật nhanh, ít vận động, thịt nhiều hơn, mềm nhũn, nhưng không có được vị ngọt thanh như gà vịt mà vợ chồng anh Hác nuôi.
Phương pháp nuôi gà của vợ chồng anh Hác rất khác biệt.
Gà vịt ở vườn nuôi dưỡng của Hác gia vô cùng hung mãnh, tại sao ư? Bởi vì là nuôi thả đó!
Nhìn thì như nuôi nhốt, nhưng ở tình huống bình thường, thì đều thả ra khu dã thú, buổi chiều sẽ tự quay về.
Không biết có phải gà vịt cũng có tính quy luật hay không, sáng tối mỗi buổi cho ăn một lần, buổi sáng cho ăn xong liền thả ra ngoài, trước khi trời tối sẽ tự về, lại cho ăn lần nữa.
Sau đó, buổi tối lúc kiểm kê lại gà vịt sẽ ít đi mấy con, chị dâu cũng hoàn toàn không thèm để ý, Tưởng Mộc Mộc rất nhanh nghĩ ra mấy con gà vịt không đủ sức sống đó khẳng định đã bị dã thú bắt đi no bụng rồi.
Bình thường bọn họ bắt một ít thỏ nuôi thả ở khu dã thú thì cũng thôi đi, lại còn đem gà vịt mình nuôi cho dã thú, Tưởng Mộc Mộc thực sự không hiểu sao lại làm như vậy, bởi vì khu dã thú đã sớm tạo ra chuỗi thức ăn của riêng nó rồi, cho dù không bỏ gà vịt vào, vẫn có thể kiên trì lâu dài.
Đem hỏi, Tôn Thánh Nam trả lời hắn như vầy: “Lúc đầu bởi vì không đủ thức ăn tiếp tế cho dã thú, nên phải để gà vịt nhà mình đi vào, đến nay đã thành thói quen, mấy con gà vịt cũng có quy luật của chính mình, rất khó sửa lại, chỉ biết sáng tối trở về ổ của mình, thời gian còn lại thì đi ra ngoài kiếm ăn! Nơi mỗi lần kiếm ăn chính là khu dã thú, mấy chỗ khác đều không đi, dường như tụi nó rất thích chỗ đó.”
Tưởng Mộc Mộc hiểu rõ gật gật đầu, nếu như là nuôi nhốt, thì cũng không nuôi ra được mấy thứ “gà rừng” hung mãnh này, nhìn qua mỗi con đều tinh thần phấn chấn, còn gà chọi hơn cả gà chọi!
Đột nhiên trong đầu hắn thoáng qua một tia sáng, cảm thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó, rốt cuộc là cái gì thì không nhớ nổi, cũng không suy nghĩ, tiếp tục chăm sóc “gà rừng”!
Trong mấy con gà này, thì hung mãnh nhất chính là gà mái! Rõ ràng là Tưởng Mộc Mộc muốn cho đàn gà con bên cạnh gà mái chút thức ăn cho gà, kết quả bị gà mái mổ thương tích đầy tay.
Chị dâu à chị xác định hai người nuôi chính là gia súc, mà không phải là động vật hoang dã chứ? Thiệt là đau QAQ
Mặt khác mấy con vịt, vốn không có hung mãnh như gà rừng, nhưng mà đừng nhìn chân con vịt kia ngắn ngủn, chống đỡ cả cái thân thể mập ú, chạy thiệt là nhanh!
“Ca ca, hôm nay là cuối tuần!” Tưởng Mộc Cận thử nhắc nhở.
Tưởng Mộc Mộc ngẩn người một chút, ngơ ngác gật đầu: “Ừ!”
“Cho nên…..”
“Cái gì?” Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra, cuối cùng vẫn là từ hai chữ cuối tuần mà phát hiện, kinh ngạc mở lớn miệng: “A…..”
“Nhớ rồi sao? Ca ca? Hử?” Tưởng Mộc Cận đến gần Tưởng Mộc Mộc, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tưởng Mộc Mộc, toàn thân Tưởng Mộc Mộc tê dại nổi cả da gà.
Hôm nay Tưởng Mộc Cận quá đáng sợ, hắn có dự cảm, tối nay sẽ rất thảm!
“Ha ha, Mộc…Mộc Cận, anh…anh không phải cố ý!”
“Em biết!” Mặt Tưởng Mộc Cận vẫn bình tĩnh như cũ, Tưởng Mộc Mộc lại phát giác càng thêm nguy hiểm.
……
“Khụ khụ!” Nhìn hai người rơi vào trong không khí “ân ái”, Tôn Thánh Nam rất không hiểu phong tình ho khan mấy tiếng, nói: “Cái đó, hai vị, cho dù muốn yêu đương, thì cũng nên đem công việc hoàn thành trước! Tiểu Phong, thu hoạch tốt lắm, chờ nhiệt độ hạ xuống, thì nhanh chóng tưới nước bón phân cho rau dưa, mặt trời xuống núi thì đuổi bò về chuồng, gà vịt về ổ mới có thể tan việc balabala….”
Tôn Thánh Nam dặn dò xong, cũng thoáng hóa giải không khí một chút, Tưởng Mộc Cận cười nói: “Nếu như vậy, ca ca, em giúp anh!”
Cậu cũng không bất mãn đối với công việc ca ca tìm được này, chỉ là cảm thấy hơi cực khổ một chút, ca ca sẽ không quen, thật đau lòng!
Hơn nữa, việc nuôi dưỡng này, cũng không phải ai cũng có thể làm, nhưng cậu cũng không định ngăn cản ca ca.
Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc cảm thấy, thật ra thì, hắn càng muốn một mình hoàn thành, bởi vì hoàn thành công việc sớm sẽ sớm gặp tai ương! Nhất là ánh mắt Mộc Cận như có như không nhìn nửa người dưới của hắn kia, cắt một quả dưa chuột mà cũng phải rối rắm thật lâu.
Tay hắn nắm quả dưa chuột giống như đang nắm cái gì đó, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên giật mình, dường như biết nguyên nhân Tưởng Mộc Cận động kinh rồi.
—— cho mày tay thúi, cho mày tay thúi này, cắt dưa chuột cái gì chứ, cắt ra chuyện rồi đó!
END 48