Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 51 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Đoàn người cũng coi như hòa hòa khí khí ở trong phòng chơi đùa, quả đúng như lời Đàm Thu Minh, không có ai gây khó dễ cho hắn.
Cho dù mấy người kia dùng ánh mắt trào phúng nhìn chằm chằm hắn, thì cũng không làm gì hắn, trong những người này còn bao gồm bạn bè của Đàm Thu Minh.
Hắn không nói lời nào, Đàm Thu Minh ngồi ở bên cạnh hắn cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Tưởng Mộc Mộc vui vẻ tự tại, nhưng vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Quách Phong, hắn cũng không cách nào đạt được mục đích tối nay.
Tưởng Mộc Mộc rất nghi hoặc nhìn bốn phía, chậm rì rì ăn đồ ăn vặt.
Gia đình hắn luôn không tôn sùng việc ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này, hắn không dám ăn nhiều, rồi lại không thể không ăn, cho nên chỉ phải ráng mà ăn.
Dường như Đàm Thu Minh nhìn thấu tâm tư của Tưởng Mộc Mộc, nói với nhân viên phục vụ mấy tiếng, tuy nhân viên phục vụ rất kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Cũng không lâu lắm, nhân viên phục vụ cầm mấy chai sữa dừa cùng ống hút đặt bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, còn chưa mở ra, đang chờ hắn đến mở.
Tưởng Mộc Mộc nghi hoặc nhìn thức uống trên bàn, lại quay đầu nhìn Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh nói: “Nhìn cậu cũng không thích hợp ăn mấy thứ kia, nên gọi cho cậu, thích không?”
Loại giọng điệu này vốn không có gì, cơ mà dừng ở trong tai Tưởng Mộc Mộc, như thế nào cảm thấy mờ ám như vậy chứ?
Hắn không nói gì, cầm một chai sữa dừa lên uống, hắn không dám uống rượu, chỉ bằng cái thân thể này của hắn, khẳng định uống rượu sẽ lập tức say, đến lúc đó thật đúng là không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Quách Phong thấy, nhưng cũng chỉ là khinh bỉ liếc mắt một cái: hừ, dối trá, giả vờ!
Tưởng Mộc Mộc uống nước nhiều quá, muốn đi WC, liền tạm biệt một tiếng rồi đi ra ngoài.
Lúc đứng trước gương rửa tay, nhìn thấy một bóng người trên đó, Tưởng Mộc Mộc xuyên qua gương mặt mình nhìn chằm chằm vào người kia, xoay người lại đối mặt với cậu ta: “Hôm nay cậu hẹn tôi đến đây là để gặp bạn của cậu?”
“Hừ!” Quách Phong hừ lạnh một tiếng, đi qua bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, rửa tay.
“Nói đi, đến tột cùng là cậu đến tìm tôi vì cái gì, tôi cũng muốn biết nguyên nhân cậu luôn nhắm vào tôi đó!” Tưởng Mộc Mộc đi thẳng vào vấn đề.
Tay của Quách Phong dừng một chút, nghi hoặc nói: “Tao nhắm vào mày?”
Đàm Thu Minh: “Cậu xem tôi này, tôi quên mất! Hôm đó, tôi thấy cậu ra ngoài chậm chạp không về, nghĩ có thể cậu đã xảy ra chuyện, liền đến WC xem thử, kết quả…… sau đó tôi liền cứu cậu ra, dàn xếp ở chỗ này! Cậu yên tâm, Quách Phong đã bị bắt đi rồi, cậu ta là một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, mặc dù mấy năm nay không có phát tác, nhưng mà hình như gần đây bị cái gì đó kích thích, liền phát tác ra! Mấy năm trước cậu ta vẫn còn ngây ngốc ở bệnh viện tâm thần mà!”
Nói xong, như thể sợ Tưởng Mộc Mộc không tin, lấy ra tư liệu về Quách Phong, Tưởng Mộc Mộc tiện tay ném một cái, nhìn cũng không nhìn, đứng dậy chuẩn bị đi.
“Cám ơn anh đã chăm sóc, tôi đã không sao rồi, trước hết không quấy rầy anh!” Nói xong, Tưởng Mộc Mộc đứng dậy.
Lại phát hiện, thân thể bủn rủn đứng không nổi, vừa mới đứng lên lại té xuống.
Đàm Thu Minh thở dài: “Không có việc gì, chính là do thuốc, hơn nữa…… hình như thân thể của cậu rất kỳ lạ! Cậu có thể ở đây dưỡng tốt thân thể rồi đi.”
Đàm Thu Minh nói có chút ý vị sâu xa, Tưởng Mộc Mộc cũng không muốn pha trò với y, trực tiếp mở miệng nói: “Nhà tôi biết chuyện của tôi không?”
Đàm Thu Minh lắc đầu: “Tôi cũng không nói với bên ngoài, biết cậu giấu diếm thân phận, cho nên mấy thứ này đều là bí mật tiến hành, tạm thời còn chưa có ai biết!”
Thuốc mà Quách Phong cho hắn là một loại thuốc khiến cho thân thể bủn rủn vô lực, bởi vì đó là thuốc nhằm vào dị năng giả, đặt ở trên người không có dị năng sẽ khiến họ chịu không nổi.
Tưởng Mộc Mộc nhẹ nhàng thở ra, nếu bị người trong nhà biết vậy thì tiêu, nhất là Tưởng Mộc Cận, không điên lên mới là lạ!
Nhưng mà, lần này lại là Đàm Thu Minh cứu hắn, tại sao, y có mục đích gì?
Đối với Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Mộc đã là phản ứng theo bản năng, mặc kệ làm cái gì, cũng cảm thấy Đàm Thu Minh mang theo mục đích.
“Aiz….. Phong, đến tột cùng thì ở trong mắt cậu tôi là hạng người gì, tại sao cậu không tin tưởng tôi như vậy!” Đàm Thu Minh nói.
Theo lý thuyết, lấy năng lực của y, không thể nào không bắt được Tưởng Mộc Mộc, cơ mà, Tưởng Mộc Mộc luôn lộ ra thái độ trốn tránh, tức giận đối với y, nay lại biến thành ánh mắt không tín nhiệm cùng phản kháng.
Không phải là tôi không tin anh, mà là anh tự mình hủy diệt tín nhiệm của tôi đối với anh! Tưởng Mộc Mộc cũng rất muốn nói như vậy, mặc dù biết đời trước mình bị xem thường, bám dính lấy Đàm Thu Minh, còn bị y giết, nhưng hắn vẫn là muốn biết trong lòng Đàm Thu Minh rốt cục coi hắn là cái gì, có một chút tình cảm nào đối với hắn hay không, mười năm cố gắng của hắn có phải chỉ là một trò cười hay không? Cũng để cho hắn có cái lý do, chết cũng phải chết hoàn toàn, cắt đứt phải sạch sẽ, không cần cả ngày để ý những chuyện này.
Đừng nói hắn không thích, ngay cả Tưởng Mộc Cận dường như cũng cảm nhận được gì đó, vô cùng không thích.
END 51