Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 53 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Tưởng Mộc Cận mang Tưởng Mộc Mộc đến một nhà hàng, tùy tiện tìm hai vị trí dựa vào cửa sổ liền gọi một ít thức ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ đi xuống, Tưởng Mộc Mộc nhìn nhìn xung quanh.
Hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cũng không coi là quen thuộc đi, chính là thiếu niên ngồi bên cạnh Quách Phong ở quán bar dị năng tối hôm qua.
Luôn cảm thấy đã gặp qua cậu ta ở nơi nào rồi, nhưng lại tìm không ra bất kỳ ấn tượng nào liên quan tới cậu ta, nhưng thân ảnh của cậu ta sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Tưởng Mộc Mộc rơi vào trầm tư, Tưởng Mộc Cận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, cũng phát hiện người kia.
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận quay đầu lại nhìn Tưởng Mộc Mộc đang ngẩn người, trước mặt mọi người hôn lên mặt hắn, làm cho hắn hoàn hồn.
Tưởng Mộc Mộc sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên lau, kết quả nghe được: “Không cho phép lau!”
Tưởng Mộc Mộc đành phải thả tay xuống, ngoan ngoãn chờ món ăn dọn lên bàn.
Thật ra thì người kia không phải ai khác, chính là cái người bị Tưởng Mộc Mộc dọa chạy ở cuộc thi dị năng, ngày hôm đó, hắn cho là đối phương nhận lầm người, hắn cũng không chú ý, nhưng mà bây giờ xuất hiện cũng không nhớ ra.
Chờ khi hắn nhớ tới, rất nhiều chuyện cũng đã xảy ra.
Cũng không lâu lắm, thức ăn liền lên tới.
Quả thật Tưởng Mộc Mộc đói bụng đến phát hoảng, cái bụng trống rỗng cả ngày, mặc dù luôn ngủ mê man, cơ mà sau khi thân thể phải gánh chịu đau nhức như vậy, dường như còn mệt mỏi hơn so với khi chạy trốn cả ngày.
Ăn đồ ăn có thể dời đi lực chú ý, cũng có thể tránh khỏi ánh mắt cố ý vô tình của Tưởng Mộc Cận.
Hiện tại hình như hắn rất không hiểu cái người đệ đệ này đến tột cùng là làm sao nữa? Tuy rằng vẫn luôn rất tốt với hắn, nhưng mà từ khi quan hệ của hai người thay đổi, luôn cảm thấy bản tính của cậu mới dần dần bộc lộ ra.
Cơ mà, không biết tại sao, Tưởng Mộc Mộc có loại xúc động muốn hiểu rõ về cậu, trước kia hắn cũng không hiểu rõ đệ đệ mình, luôn chỉ nhìn thấy đối phương tốt với mình, hiện tại hắn lại muốn nhìn thấy toàn bộ của Tưởng Mộc Cận, cho dù đó không nhất định là thứ hắn muốn nhìn thấy.
Thật ra thì, mặc kệ là cái gì, ở trong mắt hắn Tưởng Mộc Cận đều tốt, bởi vì hắn ở trong mắt Tưởng Mộc Cận, cái gì cũng tốt.
Hai người ăn uống no đủ xong rồi rời đi, mới vừa trở lại ký túc xá, Tưởng Mộc Cận liền mang Tưởng Mộc Mộc ngã nhào vào trên giường, tiếp tục chuyện chưa hoàn thành lúc tối.
Cuối cùng, vẫn là dưới sự kiên trì của Tưởng Mộc Mộc, liên tục làm công việc buổi sáng.
Công việc buổi sáng vốn là tương đối nặng, cả buổi sáng Tưởng Mộc Mộc đều làm không ngừng nghỉ, ngược lại Hác Linh Tây ở một bên hỗ trợ hắn, thấy dấu vết trên cổ của hắn, len lén cười.
Cúi đầu thở dài, khuyên nhủ: “Tiểu Phong à…… anh biết các cậu còn rất trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng mà…… thoáng tiết chế một chút đi!”
Hiển nhiên Hác Linh Tây quên mất mình mới hai mươi tám tuổi, vẫn là thanh niên.
Tưởng Mộc Mộc vừa nghe, mặt đỏ ửng giống như quả táo, vùi đầu tiếp tục công việc, rõ ràng đã cố ý che giấu, sao vẫn bị phát hiện chứ.
“Thôi, cậu vào trong nhà nghỉ ngơi đi, giao cho anh!” Hác Linh Tây nói.
“Như vậy sao được!?” Mấy cái này đều là chuyện của hắn, mặc dù thân thể thật sự mệt mỏi, nhưng mà công việc thì không thể quên.
“Cậu cứ tiếp tục như vậy nữa, buổi chiều còn muốn lên lớp không? Nhanh một chút đi về nghỉ ngơi, cũng bảo nam nhân của cậu lần sau tiết chế chút, chuyện như vậy, làm quá nhiều đối với thân thể cũng không có chỗ tốt!” Hác Linh Tây nói: “Nhà anh còn một ít thuốc, cậu nói chị dâu cho cậu một ít đi, bây giờ bôi lên, buổi chiều là có thể biến mất, thật không biết cậu một thân dấu đỏ mà còn dám đi ra gặp người, anh cũng ngại mất mặt!”
Hác Linh Tây nói mấy cái này một chút cũng không đỏ mặt, hiển nhiên có kinh nghiệm hơn Tưởng Mộc Mộc.
Tưởng Mộc Mộc biết tuổi tâm lý của mình ít nhất cũng đã hai mươi tám, cơ mà vẫn không có da mặt dày như vậy.
“Dạ!” Tưởng Mộc Mộc nghe lời đi vào.
Dĩ nhiên hắn biết chuyện như vậy không thể làm nhiều, vốn là bọn họ cũng đâu có làm nhiều đâu, một tháng chỉ làm hai ba lần, mà hai tháng này vừa đi học vừa bận rộn công việc, cũng không có làm, kết quả kích động một cái ngay cả chính hắn cũng quên mất……
Hầy, xem ra vẫn không nên để Tưởng Mộc Cận nhẫn nại quá lâu, nhưng cũng không thể dung túng cậu.
Hắn xấu hổ tìm Tôn Thánh Nam xin thuốc, Tôn Thánh Nam hiểu rõ đưa cho hắn một hộp thuốc mỡ, dạy hắn bôi trên mấy điểm đỏ rực rỡ đó, có vài chỗ cũng đã biến đen luôn rồi.
Thuốc mỡ bôi ở trên người, mát mát lạnh lạnh, mặc dù trong lúc nhất thời còn chưa thấy được hiệu quả, nhưng mà buổi chiều Tưởng Mộc Mộc trở về đi học, hiển nhiên đã tan đi rất nhiều, gần như không nhìn thấy nữa.
END 53