Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 56 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Tưởng Mộc Cận lẳng lặng nhìn bàn tay cầm chìa khóa, lại nhìn ca ca thống khổ nằm trên giường, có chút chần chờ.
Cậu không biết mình có nên đi đến tầng hầm ngầm hay không, có nên để cho ca ca biết hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không cách nào ra quyết định, nếu như bị cha biết cậu do dự không quyết như vậy, khẳng định lại dạy dỗ một phen, có điều cái này cũng đã không còn quan trọng, dính đến ca ca, cậu không thể nào quyết đoán được, đều phải suy tính vô cùng rõ ràng.
Khẳng định cha cũng biết chuyện giữa cậu và ca ca, nếu không cũng sẽ không để cho cậu quyết định.
Tưởng Mộc Cận cúi người nhẹ nhàng nằm trên ngực Tưởng Mộc Mộc, cũng không làm bất cứ động tác gì, cứ như vậy an tĩnh nhắm hai mắt, trầm mặc.
Cậu hành động một cách vô thức, lại quên mất phải đóng cửa, người bên ngoài cái gì cũng thấy được.
Trần Tú Nhã biết chuyện của con trai lập tức chạy về nhà, nhìn thấy chính là cảnh này.
Tưởng Mộc Cận nhẹ nhàng vuốt ve trán Tưởng Mộc Mộc, ánh mắt phức tạp tràn đầy cảm xúc cưng chiều cùng lo lắng, trong lòng bà lộp bộp một cái.
Sau đó lại thấy Tưởng Mộc Cận tựa người xuống vây lấy Tưởng Mộc Mộc, nhẹ nhàng ở trên trán, trên chóp mũi, trên môi Tưởng Mộc Mộc in lại nụ hôn của cậu, trùng điệp kéo dài, một loại cảm giác tràn đầy gian khổ phức tạp.
Còn có một loại điên cuồng khiến cho người ta xem không hiểu……
Nhưng Trần Tú Nhã lại vô cùng rõ ràng, có thể không rõ ràng sao?
Mỗi ngày bà đối với chồng của mình, sống đến cái tuổi này, kinh nghiệm có, trải nghiệm có….. làm sao lại không hiểu ánh mắt kia của Tưởng Mộc Cận có ý nghĩa như thế nào?
Trần Tú Nhã hoảng sợ không biết làm sao, nhìn dáng vẻ Tưởng Mộc Cận quen thuộc như vậy, hiển nhiên đã được một đoạn thời gian.
Nhưng làm sao bà cũng không nghĩ tới tụi nó sẽ biến thành loại quan hệ này.
Bà biết Tưởng Mộc Cận vô cùng sủng ái Tưởng Mộc Mộc, nhưng mà Trần Tú Nhã vẫn cho rằng bọn nó là anh em, hơi thân mật chút rất bình thường, làm sao ngờ được Tưởng Mộc Cận lại ôm tâm tư như vậy chứ.
Nhưng…… bọn nó là anh em cơ mà, còn là anh em ruột nữa, làm sao bà tiếp nhận được điều này chứ, bà muốn ngăn cản, nhưng cũng biết tính tình của Tưởng Mộc Cận, cố chấp giống hệt cha của nó, đã nhận định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, bà phải làm sao để ngăn cản tụi nó?
Trần Tú Nhã rất lo âu, rất nôn nóng, bà không muốn làm cho các con ghét bà, càng không muốn xé rách da mặt với tụi nó.
Bà là một người lý trí, cho dù muốn ngăn cản, cũng không thể mất đi lý tính, xông ngang đánh thẳng, như vậy sẽ phản tác dụng.
Vẫn luôn tiếp nhận giáo dục cao hơn bình thường, bà rất khó tiếp nhận cái loại tình cảm loạn luân này. Nhưng cố tình, hai người này đều là con trai bà, phải làm sao mới phải đây?
Tưởng Mộc Cận cũng không biết mẹ cậu đã phát hiện bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn ca ca, sau đó đứng dậy, giống như đã ra một quyết định trọng đại nào đó, xoay người đi ra ngoài.
Trực tiếp tiến vào tầng hầm ngầm.
Đi vào trong ánh sáng trắng, ánh sáng màu đỏ cũng khôi phục được chút, rốt cục không còn bị sắc đen kia ảnh hưởng nữa, hình như sắc thái màu đen không đến được nơi này.
Tưởng Mộc Mộc chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo ở sau lưng, liền mơ màng ngủ thiếp đi, trốn trong ánh sáng trắng, rốt cục có thể nghỉ ngơi.
Hắn rất rõ ràng, nhất định hắn phải đuổi cái đám bóng đen kia đi, nếu không thì có khả năng phải trốn trong vùng sáng trắng này cả đời, vĩnh viễn cũng không ra được.
Cho dù hắn đang ngủ, cũng còn giữ lại tâm, ngoại trừ cố gắng tu luyện, chậm rãi khôi phục chút ánh sáng kia, hắn còn phải có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi để khôi phục tình huống hiện giờ của thân thể.
***
Tưởng Mộc Cận đi ra từ tầng hầm ngầm, vết thương ngổn ngang.
Giây phút cậu trở lại phòng khách, trực tiếp chạy về phía cửa phòng Tưởng Mộc Mộc.
Đi chưa được mấy bước, liền trực tiếp té xuống, nhìn bóng người ở trên giường, suy yếu hô: “Ca…… ca……”
Faulk là người đầu tiên thấy Tưởng Mộc Cận ngã xuống, hắn hô to một tiếng “Nhị thiếu gia” lập tức đưa cậu đến phòng y tế.
Chuyện Tưởng Mộc Cận bị thương nhanh chóng truyền tới tai Tưởng Trạch Thành, ông và Trần Tú Nhã cùng nhau đến phòng y tế, nhìn Tưởng Mộc Cận hôn mê, lẳng lặng nghe bác sĩ tự thuật, dường như đã sớm đoán được hết thảy mọi chuyện, cũng chưa cho ra một chút phản ứng nào.
Trần Tú Nhã kinh hãi, không phải bà không biết Tưởng Mộc Cận bị thương, hiển nhiên là đã thành thói quen.
Trước kia Tưởng Mộc Cận thường xuyên bị thương quay về, nhưng cũng không có nghiêm trọng như thế, chỉ cần thoáng xử lý một chút thì sẽ không có chuyện gì, bà thường không cần lo lắng cho Tưởng Mộc Cận, ở trước mặt bà Tưởng Mộc Cận vĩnh viễn trầm ổn và bình tĩnh hơn so với bà và Tưởng Mộc Mộc.
Là một đứa con trai mà bà có thể dựa vào.
Nghe bác sĩ gia đình nói, bà mới biết rằng không đến mười ngày nửa tháng, thì Tưởng Mộc Cận cũng không thể tỉnh lại.
Nên biết, trước kia Tưởng Mộc Cận bị thương cũng sẽ không té xỉu, về đến phòng y tế ở nhà cũng là tỉnh táo.
Lúc này, Tưởng Mộc Mộc nằm ở trên giường vẫn chưa tỉnh lại, Tưởng Mộc Cận lại bị thương nghiêm trọng như vậy, bà thật không biết nên làm cái gì bây giờ?
Bà nhìn về phía Tưởng Trạch Thành xin giúp đỡ, Tưởng Trạch Thành chạm đến ánh mắt của bà, gật gật đầu.
Tưởng Trạch Thành ôm Trần Tú Nhã vào lòng, an ủi: “Yên tâm, có anh ở đây, tụi nó một đứa cũng sẽ không có chuyện!”
Trần Tú Nhã trốn trong lòng Tưởng Trạch Thành, nhìn Tưởng Mộc Cận hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, lại nghĩ đến Tưởng Mộc Mộc vẫn còn đang mê man trong phòng ngủ, hu hu…… khóc lên.
END 56