Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 62 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Sở Lẫm không nói, dù sao thì hắn cùng những thương nhân này so đầu óc là không được, nếu có thể thì hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay, người ta thông minh, người ta có phương pháp, nếu Tưởng Mộc Cận đã nói như vậy, hắn cũng không cần phải dây dưa nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Lỗ Bình trên đất một cái, bực tức rời đi.



Tưởng Mộc Cận nắm Lỗ Bình đang nằm trên đất lên, rút ra một viên thuốc nhét vào trong miệng gã.



Trạng thái của Lỗ Bình mới tốt lên một chút, Sở Lẫm chuẩn bị rời đi đột nhiên xoay người trở lại, nói: “Cái lọ kia là ai đưa cho hắn?”



Tưởng Mộc Cận nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Tô Lập Nguyên!”



“Rất….. tốt!” Sở Lẫm như cười như không nói: “Nếu tôi không giết hắn, tôi sẽ không mang họ Sở!”



Sở Lẫm nói xong, đột nhiên xoay người một cái, đã không còn thấy bóng người!



“Anh Tưởng, hắn…..” Nhóc khỉ bò dậy, hai chân có chút mềm nhũn, nhưng vẫn như cũ kiên trì đứng vững.



Tưởng Mộc Cận không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nhàn nhạt nói với Faulk: “Trói hắn lại, mang về!”



“Vâng, nhị thiếu gia!” Faulk nhìn gương mặt âm trầm của Tưởng Mộc Cận, không nói gì.



Sau khi Faulk đi rồi, Tưởng Mộc Cận nói: “Cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, để cậu đi đấy!” Nói xong đuổi theo phương hướng Sở Lẫm rời đi.



****



“Nhớ rõ chưa? Làm cho tốt, cậu là học trò của giáo sư Tô, đối với cậu mà nói thì thứ này không thành vấn đề, có đúng không!?”



“Dĩ nhiên!” Đàm Thu Minh cười nói, không có ai biết y đang suy nghĩ gì, chẳng qua là nụ cười kia chợt khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng tàn nhẫn khó hiểu, dù rõ ràng bọn họ đang làm chuyện còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với nụ cười của y, nhưng vẫn không hiểu được.



Đàm Thu Minh đi qua mỗi một cái hành lang, trên hành lang xếp một loạt bình thủy tinh cực lớn, bên trong chứa đủ loại người khác nhau.



Có già có trẻ, toàn thân đều trần truồng, ngâm nổi lơ lửng trong dung dịch chứa trong bình thủy tinh, nhìn từ ngoài mặt, sống hay chết không ai có thể biết.



Nối tiếp với thân thể bọn họ, là đủ loại dụng cụ dây ống tinh vi, Đàm Thu Minh nói: “Bọn họ đều còn sống sao?”



“Dĩ nhiên! Không còn sống sẽ không cung cấp chất dinh dưỡng!” Nhân viên công tác nói, mặc một bộ quần áo màu vàng sẫm, mang Đàm Thu Minh đi đến phòng thí nghiệm ở tận cùng bên trong.



Đây là một nhà xưởng dưới đất, ít nhất nhìn bề ngoài chính là cái bộ dạng này.



Nhưng nào có ai biết đây chỉ là một căn cứ thí nghiệm nhân tạo?



Đàm Thu Minh cười lạnh, trải qua mỗi một con đường, đều có thể thấy những người không sống không chết kia, nhưng mà lại không có mấy người có thể như nguyện chết đi, thậm chí còn có vài người là do y tự mình bắt tới.



Nhân viên công tác nói: “Gần đây nguồn cung cấp khan hiếm, không biết chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không tìm được cái bóng của người sử dụng võ thuật, muốn sản xuất càng thêm khó khăn! Không biết có phải bọn họ trốn sạch rồi hay không!”



Đàm Thu Minh “ừhm” một tiếng, cũng không nói gì, miệng phun ra mấy chữ: “Một đám người điên!”



Phải làm việc ở chỗ này thật đúng là khiến cho người ta ghê tởm, chẳng qua y rất rõ ràng, mỗi người ở nơi này đều là người trải qua tẩy não hoàn toàn, chỉ cần không vi phạm bọn họ, vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.



Nếu không phải có nhiệm vụ, y mới lười ở trong này làm thiếp!



Trên một cái đài ở tận cùng bên trong, trói một đứa trẻ mới vào đây, đứa trẻ mười một mười hai tuổi đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm y: Người ở nơi này là người điên, người điên! Cứu tôi……




Chỉ chốc lát, phòng tắm chỉ còn dư lại tiếng nước chảy cùng tiếng rên rỉ;



……



Tưởng Mộc Mộc khóa ngồi trên chân Tưởng Mộc Cận, xụi lơ dựa vào cậu.



“Ca ca, em muốn bắt đầu!” Giọng nói khàn đặc, Tưởng Mộc Cận nâng hông Tưởng Mộc Mộc lên, từ trên chậm rãi buông xuống dưới.



Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy vật đang từ từ xâm nhập trong cơ thể trở nên vô cùng to lớn, động tác êm ái đâm vào hắn, càng ngày càng vào sâu.



“Hưm…… Mộc Cận……” Nơi riêng tư bị mở rộng, Tưởng Mộc Mộc đau đến kêu thành tiếng.



“Không sao, ca ca……” Tưởng Mộc Cận nói xong, chợt đâm vào nơi sâu nhất.



“A…… Mộc Cận, đau……” Tuy rằng thường làm, thế nhưng thời điểm tiến vào vẫn có chút đau, ngay lập tức bị mở rộng nhiều như vậy, hắn rên rỉ mang theo thống khổ cùng vui sướng.



“Ca ca, anh…… bên trong nóng quá,…… thật là tuyệt……” Tưởng Mộc Cận đâm vào từ trên xuống dưới, mỗi lần đều đâm vào vào nơi sâu nhất.



Khoái cảm cực hạn làm cho hai người quên mất đông tây nam bắc, ôm lấy lẫn nhau.



Tưởng Mộc Mộc gắt gao ôm lấy đầu Tưởng Mộc Cận, cằm đặt trên tóc cậu, thân thể vừa nảy lên một cái, không biết là mồ hôi hay là nước từ phía trên chảy ra, cứ như vậy cùng nhau nhanh chóng rơi xuống.



Rõ ràng là mở nước lạnh, nhưng thân thể hai người vẫn nóng không chịu được.



Dòng nước trượt xuống, biến mất trên mặt đất, đều mang theo nhiệt độ của bọn họ…..



“Ca ca, thoải mái không……..” Tưởng Mộc Cận nói xong, lại đâm một cái.



“Ừm…… thoải…… a………” Tưởng Mộc Mộc chỉ có thể phát ra tiếng dưới động tác của cậu…….



Không biết qua bao lâu, sau khi từ phòng tắm ra ngoài, lại ở trên giường giằng co một phen, cuối cùng Tưởng Mộc Mộc cũng hiểu rõ được lợi hại của một đêm bảy lần.



Mỗi lần đều nhiệt tình dâng cao, hưng phấn không thôi!



Ngay cả khi đã nhẹ nhàng vui vẻ rồi, nhưng thân thể lại kiên trì không nổi, ngủ lúc nào cũng không hay.



******



Trong phòng khách, lưu lại cặp sinh đôi được chiếu cố rất tốt, Tô Thắng mới vừa kết thúc cuộc liên lạc với tộc trưởng.



Tô Vĩ nói: “Thế nào? Tộc trưởng nói gì?”



Tô Thắng nhìn cậu ta: “Tộc trưởng nói, trước tiên phải cứu người bị bắt ra, gần đây có mấy đứa trẻ len lén chạy ra ngoài, lại mất tích! Muốn chúng ta cứu tụi nó về!”



“Chính là nói, tạm thời chúng ta không thể đi về!”



END 62