Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 69 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Tưởng Mộc Mộc biết được nhiều chuyện nhà mình như vậy, vẻ mặt luôn hoảng hoảng hốt hốt, cho đến khi Tưởng Mộc Cận bấm lên đùi hắn một cái, hắn mới đau đến phản ứng kịp.



“Rốt cục không thất thần nữa à, ca ca!!” Trong mắt Tưởng Mộc Cận hơi tức giận, hiển nhiên là bất mãn với Tưởng Mộc Mộc, lại còn có thể thất thần thành như vậy?



“Anh……. Mộc Cận, chờ một chút…… chúng ta từ lúc nào…… a……” Tưởng Mộc Cận không cho hắn cơ hội nói chuyện, một phát tiến vào.



“Mộc Cận…… ư……” Tưởng Mộc Cận nhanh chóng che lại môi Tưởng Mộc Mộc, hạ thân cũng không ngừng công kích.



……



Cuối cùng, Tưởng Mộc Mộc mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường, trên người đều là mồ hôi, ngay cả động cũng không muốn động, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo như cũ, hắn còn có lời muốn nói với Tưởng Mộc Cận.



Đợi Tưởng Mộc Cận giúp hắn tẩy rửa xong, hai người ôm nhau ngủ, Tưởng Mộc Mộc mới mở miệng nói: “Mộc Cận, em tính toán lúc nào đi cấm địa?”



Giọng nói mềm mại, mang theo lười biếng sau cơn tình ái, Tưởng Mộc Cận ôm hắn nằm nghiêng, ấn nụ hôn lên môi hắn nói: “Ca ca muốn đi lúc nào thì đi lúc đó?”



“Hôm nay cha nói những chuyện này, có phải em đã sớm biết hay không? Em không kinh ngạc một chút nào ư?”



Tưởng Mộc Mộc thấy Tưởng Mộc Cận từ đầu tới đuôi đều là một khuôn mặt bình tĩnh, hoàn toàn không biết cậu đang suy nghĩ gì, dáng vẻ của cậu giống như đã sớm biết vậy.



“Đoán được một chút, có điều phần lớn là không biết.” Tưởng Mộc Cận nói: “Ca ca đang sợ sao?”



Tưởng Mộc Mộc càng dựa vào trong ngực cậu, không lâu sau lại nói: “Anh chỉ không biết, sinh mệnh của anh lại là dùng người khác đổi lấy, thời điểm không biết còn rất hạnh phúc, nhưng sau khi biết được liền cảm thấy…… rất kỳ quái!”



“Không cần suy nghĩ quá nhiều, em sẽ giúp ca ca, không cần sợ!” Tưởng Mộc Cận đổi tư thế, để cho hắn ngủ được thoải mái hơn: “Ngủ đi, ca ca, ngày mai, chúng ta cùng đi xem diễn!”



“Xem diễn? Xem cái gì?”



“Đến ngày mai, anh sẽ biết!” Tưởng Mộc Cận thần bí cười nói, Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện hỏi tiếp, hắn biết một khi Tưởng Mộc Cận đã không nói, thì chắc chắn sẽ không nói, nếu Tưởng Mộc Cận nói là xem diễn, vậy thì xem diễn vậy, cố gắng tìm kiếm ở trong đầu những bộ phim chiếu vào ngày mai, đáng tiếc, không thu hoạch được gì!



Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận sáng sớm liền tỉnh lại, một nhà năm miệng cùng ăn bữa sáng, xong mỗi người đều tự tản đi.



Tưởng Mộc Mộc dĩ nhiên là cùng Tưởng Mộc Cận đi xem diễn, trước kia lúc học đại học cũng không phải chưa từng xem phim, tóm lại hẹn hò gì đó mà không đi xem phim, không đi khu trò chơi thì luôn cảm thấy thiếu thiếu, bây giờ đi xem một chút cũng không tệ.



Trước khi đi, Tưởng Mộc Cận nói với Faulk ở phía sau: “Faulk, chăm sóc Sâm nhi thật tốt, không được rời nó nửa bước!”



“Vâng, nhị thiếu gia!” Faulk không nói hai lời, nhận lệnh liền đi vào bên trong.



Trong năm năm này, Faulk cũng học được rất nhiều thứ, thậm chí trên phương diện làm ăn rất nhiều chuyện đều là nhờ hắn giúp Tưởng Trạch Thành xử lý, hơn nữa Faulk sẽ không có lòng làm phản, lại làm việc không oán không hối, Tưởng Trạch Thành càng mong đợi đối với hắn, còn đem ba phần trăm cổ phần công ty cho hắn, chẳng qua là đến bây giờ Faulk vẫn chưa từng tiếp nhận, không, hắn nói là: “Đánh chết cũng không nhận!”



Tưởng Trạch Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ qua cho hắn.




“Mày buông tao ra, mày biết nếu như bị phía trên biết thì mày còn có thể sống được sao?” Đàm Thu Minh thở hổn hển, lần đầu tiên phát hiện chính mình lại vô lực như vậy, hoàn toàn không thể trốn khỏi ma trảo của Phùng Thành.



“Không có cậu, tôi cũng không có hứng thú đối với việc còn sống!”



Đàm Thu Minh nhất thời câm nín!



Phùng Thành ôm Đàm Thu Minh đến dưới một tán cây, hai ba cái liền cởi ra quần áo của y, lộ ra thân thể tràn đầy hấp dẫn và gợi cảm của Đàm Thu Minh.



Vòng eo mảnh khảnh, bắp thịt rắn chắc, đường cong lưu loát, làn da trắng mịn, thật là đẹp, gã cảm thán, chỉ vuốt ve thôi đã khiến cho gã cảm thấy hưng phấn, đã nhiều năm như vậy, máu dã thú đè nén trong cơ thể đột nhiên thức tỉnh, bộc phát ra, bất kể Đàm Thu Minh phản kháng như thế nào, gã cúi người hôn xuống, nặng nề cắn một cái……



“Đừng xem!” Tưởng Mộc Mộc nói, nhìn thấy Đàm Thu Minh luôn luôn cao ngạo hôm nay đột nhiên biến thành bộ dạng này, trong lòng rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?



Đàm Thu Minh không muốn bị ở dưới người khác, chuyện hôm nay đối với y mà nói là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này…… Đột nhiên hắn cảm thấy mình không hận Đàm Thu Minh, bởi vì đã thất vọng rồi, bắt đầu từ lúc nhìn thấy cảnh y giết người kia.



“Ca ca xác định?”



“Ừ!” Tưởng Mộc Mộc khẳng định gật gật đầu.



Tưởng Mộc Mộc tắt máy vi tính, lại nói, tại sao cậu nhất định phải để cho ca ca thấy những thứ này, cậu cũng không quá rõ, rõ ràng là còn có rất nhiều thứ đặc sắc hơn, nhưng cậu cảm thấy cho ca ca xem, thì cái này là tốt nhất, ít nhất có thể để cho ca ca thấy một mặt khác của y, còn có thể để cho ca ca mất đi hết thảy ảo tưởng đối với Đàm Thu Minh.



Tưởng Mộc Mộc tựa vào trong ngực của cậu nói: “Người phản bội là Phùng Thành sao?”



“Phải!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu.



“Gã một chút cũng không sợ, vậy gã có thể khai em ra hay không?” Tưởng Mộc Mộc lo lắng…..



“Yên tâm, gã sẽ không khai!”



“Vậy lỡ như gã ta bị…… chính là người sau lưng gã……” Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc dừng lại, tại sao hắn phải đi lo lắng cho bọn họ, đã không còn cần thiết không phải sao?



Bất kể người sau lưng bọn họ là ai, nhưng hắn rất nhanh liền đoán được gì đó, liên tưởng tới lời của cha ngày hôm qua nói: “Mộc Cận, em nói xem, người sau lưng điều khiển Đàm Thu Minh có phải hay không là…… chú Tưởng Trạch Hạo?”



Tưởng Mộc Mộc đương nhiên gật đầu: “Chẳng qua là, bây giờ quân đội bảo vệ ông ta rất khá, nhất thời nửa khắc ông ta không thể đi ra gây chuyện được!”



Tưởng Mộc Mộc hiểu rõ, đột nhiên nhớ tới trước kia, Tưởng Mộc Mộc từng nói với hắn, chuyện Đàm Thu Minh làm luôn nhằm vào việc đối phó Tưởng gia, bây giờ cuối cùng cũng hiểu, đối với người chú thân thể không có gien dị năng giống mình này, hắn không có một chút hảo cảm.



Lập tức cũng không tiếp tục rối rắm nữa, chỉ là đột nhiên bình tĩnh lại, hết thảy đều đã kết thúc, là thật sự kết thúc, hắn không cần vì chuyện của bọn họ mà hao tổn tinh thần nữa, căn bản không đáng giá!



END 69