Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 72 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Bốn người đi đến bên cạnh một tảng đá lạnh như băng, có ba người vây quanh tảng đá, chính là ba đại trưởng lão, hai tay thành kính lần lượt thay đổi, giao nhau ở trước ngực.



Bốn phía rất trống trải, cũng rất tối tăm, chỉ có chỗ tảng đá có mấy ngọn đèn hơi sáng.



Sở Lẫm đi tới, nằm xuống trên tảng đá.



Nằm bên cạnh hắn chính là một người trẻ tuổi có bộ dạng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, người nọ đúng thật là chính Sở Lẫm.



Tưởng Mộc Cận nhìn, nhíu nhíu mày, thì ra là bộ dạng này, trước kia lúc cậu nhìn hắn, đều là gương mặt giống ca ca như đúc, hiện giờ người đang nằm kia, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng không phiêu dật như Lam Sa, ở cái nơi không thấy mặt trời này ngây người lâu như vậy, da một mảnh trắng, hoàn toàn không giống ca ca, nói tóm lại, chính là nhìn hắn sử dụng mặt của ca ca, khẳng định không nghĩ tới bộ dạng của hắn sẽ là như thế này.



Nghe nói trước đây có người muốn phá hủy thân thể này, nhưng mà tộc trưởng giữ lại.



Ân oán của cấm địa cậu không muốn để ý tới, Lam Sa để cho cậu đến làm khách, nhất định là có cái gì đó muốn nói với cậu.



Lam Sa kéo Tưởng Mộc Cận ra ngoài động, bí mật cấp cao của cấm địa chính là cái này, không thể để cho người ngoài biết.



Tưởng Mộc Cận nhún nhún vai, đi theo Lam Sa ra ngoài, chỉ cần ca ca không sao, vậy những cái khác đều không sao hết.



Lam Sa mang theo Tưởng Mộc Cận trở lại địa điểm ban đầu, lẳng lặng chờ đợi.



Hai người uống trà tán gẫu, nhìn rất yên bình vô sự.



Một ngày một đêm đã qua, không ai đi lên, hai người lẳng lặng chờ, Tưởng Mộc Cận chỉ cảm thấy kỳ quái;



Lại qua một ngày một đêm, vẫn không ai đi lên;



Ngày thứ ba, rốt cục Tưởng Mộc Cận không nhịn được muốn chạy vào bên trong, Lam Sa ngăn cản cậu.



“Anh muốn đánh nhau sao?” Tưởng Mộc Cận nói, hai ngày không thấy người, cậu không thể nào không lo lắng, hơn nữa, phía dưới tin tức gì cũng không có truyền lên, Lam Sa vẫn tự nhiên cùng cậu trò chuyện, cậu đã cảm thấy kỳ quái.



“Cũng tốt, để tôi xem xem rốt cục cậu đang ở bước nào?” Lam Sa canh giữ ở cửa thạch đàm, cứng rắn không để cho Tưởng Mộc Cận đi vào.



Thấy Tưởng Mộc Cận muốn hành động, Lam Sa bổ sung nói: “Vô dụng, bên trong hạ cấm chế, năng lực không gian của cậu không dùng được, lối đi chỉ có một cái này!”



“Anh nói thẳng ra mục đích của anh đi!” Tưởng Mộc Cận không nhịn được nói.



Lam Sa sờ sờ lỗ mũi, giống như một con mèo hoa bị người ta bắt được đuôi: “Dĩ nhiên là muốn làm giao dịch với cậu rồi!”



“Ca ca là lợi thế sao? Đây là ý của anh phải không?” Tưởng Mộc Cận nói, bởi vì Lam Sa là sư phụ ca ca, đối với Lam Sa cậu vẫn còn giữ mấy phần kính trọng, cơ mà ca ca không có ở đây thì lại khác.




Tưởng Mộc Mộc thấy Tưởng Mộc Cận đồng ý cho hắn làm, không chút do dự giao nhiệm vụ cho Tưởng Mộc Cận, đầu óc làm ăn của Tưởng Mộc Cận không phải hắn có thể so sánh, muốn làm như thế nào hắn không cần biết, hắn chỉ cần chuẩn bị thật tốt căn cứ nghiên cứu ở bên này là được rồi.



Thật ra thì, nguyên nhân mà thực vật không thể sinh trưởng ở nơi này, chính là hoàn cảnh, từng tảng từng tảng đá lớn, có thể có thực vật gì có thể sinh trưởng đây? Cĩng chỉ có mỗi mật kiên thôi.



Nhưng mà hơi nước ở nơi này rất đầy đủ, không khí mát mẻ, mặc dù ở giữa vách đá, cơ mà ngang dọc tương liên, không có đất đai, nhưng lại có thể trồng trọt trên không trung mà……



Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cho dù không thể toàn bộ đều áp dụng phương pháp gieo trồng trên không ở nơi này, nhưng mà có vài loại rau dưa, ngũ cốc vẫn là có thể.



***



Bên này tán gẫu đến khí thế ngất trời, vội vàng kế hoạch của mình, Tưởng gia bên kia bởi vì có nhóc Tưởng Sâm cũng lộ ra náo nhiệt.



Ngược lại trong đại viện ở quân khu, một căn nhà lớn lộ ra sự vắng vẻ đìu hiu.



Sát thủ tự tay nuôi dưỡng lại mất đi tung tích, phản bội mình, ngay cả Tô Lập Nguyên kia cũng không thể làm nên chuyện, tất cả đều là phế vật.



Một tay Tưởng trạch Hạo ném đi chén trà trong tay, ngoài ý muốn không có bất kỳ tiếng vang nào.



“Em ở đây phát điên cái gì vậy!” Một giọng nam đục ngầu truyền tới, giống như giọng nói của người đã ngây ngốc ở quân khu lâu ngày, đưa tay tiếp lấy chén trà người khác ném ra ngoài, lại không có một giọt trà nào bị văng ra, Tưởng Trạch Hạo nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt khôi phục bình tĩnh.



Tài liệu gì đó, đều bị cắt đứt nguồn gốc, bên cạnh y cũng không phải là không có người có thể dùng: “Tại sao anh cũng tới?”



Giọng điệu của y rất bình tĩnh, khiến cho người ta đoán không ra.



“Nhiệm vụ hoàn thành, ngày mai nghỉ ngơi một ngày!” Người kia nói, dưới gương mặt tuấn lãng, nơi cổ có một vết thương không lớn không nhỏ, nhìn chỉ có một miệng vết thương nhỏ, chỉ có bỏ quần áo ra mới biết được, vết thương kia dọc theo cổ xuống đến tận thắt lưng, một vết sẹo thật dài, làm người ta đau lòng.



“Em sao vậy? Buồn bã không vui?” Người nọ lại nói.



“Không sao, chỉ là ít đi mấy con cờ thôi……” Tưởng Trạch Hạo đứng lên, bóng lưng không tiêu điều như vậy, tựa như không bị bất kỳ vật gì ảnh hưởng: “Anh bên kia thế nào? Thú triều còn chưa qua?”



“Ừm!” Người nọ không lên tiếng, đi tới bên cạnh y, từ phía sau lưng ôm y, vùi đầu vào cổ y hít một hơi thật sâu: “Thiếu dịch cường hóa bổ sung, sức chiến đấu giảm xuống không ít!”



“Xin lỗi, là tôi sơ sót, tôi không nghĩ tới, hắn sẽ làm lớn như vậy!” Tưởng Trạch Hạo nói, thấy hắn không nói lời nào, cũng không để ý nữa, xoay người, bưng mặt của hắn nhìn nhìn: “Mấy ngày mấy đêm anh không ngủ, vành mắt đen như vậy?”



Nói vậy, người nọ dường như có chút mệt mỏi, nằm trên vai Tưởng Trạch Hạo khò khò ngủ, Tưởng Trạch Hạo bất đắc dĩ, chỉ có thể mang hắn vào phòng.



END 72