Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
Chương 78 :
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Lại là ba tháng trôi qua, Trần Tú Nhã đã có thể không cần đợi trong phòng bệnh nữa, ngược lại ở cùng Tưởng Sâm trong một phòng trống.
Tưởng Mộc Cận mang theo đại bộ đội đi về trung tâm C thị, mặc dù nơi đó đã một mảnh hỗn độn, cậu cũng ngựa không ngừng vó đuổi qua bên đó, dù sao thì phần lớn người đều là từ cấm địa ra ngoài, bọn họ không cách nào có xe dị năng, chỉ có thể ở gần đó tìm được xe quân đội rồi đi qua.
Tưởng Mộc Mộc ngồi trên xe nhàm chán nói: “Mộc Cận, như vậy là được rồi sao?”
“Phải, đem tài liệu giao cho cha là được!” Ngay từ lúc bọn họ biết được hết thảy, Tưởng Mộc Cận liền nhíu mày, tính toán đem mọi chuyện giao cho cha xử lý, cậu vui vẻ tự tại.
“Nhưng mà, như vậy thật sự được không?” Tưởng Mộc Mộc nói, tin tức bọn họ có được từ trong miệng mẹ ngược lại làm cho Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc không thôi, nhưng Tưởng Mộc Cận lại là dáng vẻ giống như đã đoán được hết thảy, làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, nhận nuôi một đứa trẻ, lại là thân phận như vậy: “Anh vẫn không muốn giao Sâm nhi cho quân đội, bây giờ cha giúp quân đội làm việc, thế nhưng Sâm nhi còn nhỏ!”
“Ca ca anh cứ yên tâm đi! Sâm nhi có đi hay không là chuyện chính nó quyết định, em sẽ không ngăn cản! Huống chi, cha biết nên làm như thế nào mà.” Tưởng Mộc Cận nói, mặc dù Tưởng Sâm còn nhỏ, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tự có suy nghĩ của mình, cậu sẽ không ngăn cản, ca ca nhà cậu chính là hay quan tâm, nhưng cậu lại thích ca ca như vậy, cơ mà, vì sao đối tượng quan tâm không phải là cậu?
Gần đây dã thú mất khống chế hình như đã dần lấy lại khống chế, mặc dù vẫn còn rất nhiều, nhưng dã thú mất khống chế cũng càng ngày càng ít.
Không giống như lúc đầu xuất hiện một nhóm lại một nhóm, sau khi biết chân tướng các cấp ngành tương ứng cũng bắt đầu tiến hành xử lý ngọn nguồn sự việc, ba tháng qua có chút thành tựu.
Dĩ nhiên, tính hủy diệt vẫn còn tương đối nhiều, nếu nói hoàn thành một món thành phẩm rất khó, nhưng muốn phá hư, thì lại rất dễ dàng, bất kể nghiên cứu bên kia có đồng ý hay không, chuyện đầu tiên phải giải quyết ngay lập tức là vấn đề dã thú, người bên kia thế nào, Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại lựa chọn của Tưởng Sâm lại khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn, Tưởng Sâm lại chủ động tiếp nhận các loại huấn luyện của quân đội.
Đối với cái này Tưởng Mộc Mộc rất khó hiểu, hắn cảm thấy tuy Sâm nhi là con nít, nhưng cũng không giống những đứa con nít khác, cho nên hắn dứt khoát hỏi trực tiếp, Tưởng Sâm cứ như vậy trả lời hắn: “Con muốn mạnh lên, con phải bảo vệ người nhà của con!” Nói xong, cũng không quay đầu lại theo cha rời đi, Tưởng Mộc Mộc vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng không có ngăn cản, Tưởng Mộc Cận nói không sai, đó là chuyện Sâm nhi tự mình quyết định, hắn không thể ngăn cản.
Về sự kiện dã thú, đã biết nguyên nhân, tình hình nhanh chóng được khống chế, tiến hành các loại biện pháp tương ứng.
Tưởng Mộc Cận đón mẹ Trần Tú Nhã về nhà, C thị bây giờ vẫn là bộ dạng thê thảm, có điều đã khá hơn nhiều, nhà bọn họ chỉ hư hại chút xíu, rất nhanh là có thể khôi phục như thường, S thị dường như thảm hại hơn, nơi đó có thể nói là tử khí trầm trầm, người gần như đều đã rời đi.
“Tránh qua một bên đi, tôi bận rộn!” Tưởng Trạch Thành vội vàng sửa sang lại tài liệu trong tay, hoàn toàn không để ý hiệu trưởng Vương không chút nào lễ phép xông vào, nhưng trong lòng thì cao hứng.
Trần Tú Nhã hiểu bọn họ, ngay sau đó cho bọn họ nước trà, liền ra ngoài xem tin tức.
Vẻ mặt hiệu trưởng Vương trấn định, ông ta nghiêm túc nói: “Tôi muốn biết con tôi, bọn nó đều khỏe sao?”
“Nếu là con lớn, thì cuộc sống cũng không tệ lắm, về phần ‘người thừa kế’ của ông tôi cũng khó mà nói!” Tưởng Trạch Thành ăn ngay nói thật, năm đó hiệu trưởng Vương phong lưu ông rất rõ ràng, chẳng qua là không ngờ ông ta lại có con riêng bên ngoài, ông hoàn toàn không nghĩ tới hiệu trưởng Vương cũng sẽ không cẩn thận như vậy.
“Ai…… vậy thì tốt!” Hiệu trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm, dường như ông ta tang thương hơn rất nhiều, vốn cho là Ôn Văn sẽ tiếp nhận người một nhà bọn họ, ông ta tận lực khiến Vương Trữ đối đãi thật tốt với đệ đệ, không nghĩ tới, Ôn Văn là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Có điều mặc dù như vậy, ông ta vẫn không nhịn được muốn quan tâm một chút: “Đứa con nhỏ không tốt sao?”
“Học viện hoàng gia bị hủy, ông cảm thấy nó còn lại cái gì? Có thể tốt không?” Giọng Tưởng Trạch Thành hòa hoãn không ít, nhìn vẻ mặt sửng sốt của hiệu trưởng Vương, trong lòng lắc đầu than thở.
Sớm biết vậy, lúc đầu ông nên ngăn cản ông ta, dù sao thì, đây là bạn tốt đáng giá để thâm giao duy nhất trong cuộc đời của ông.
Hiệu trưởng Vương cũng không biết nên làm thế nào cho phải, ông nhất thời khí tiết, vốn là lúc ông biết con trai mình Vương Trữ không có việc gì, cũng đã chuẩn bị đem học viện hoàng gia giao cho Ôn Văn rồi, coi như bồi thường cho nó, ông một chút cũng không đau lòng mất đi học viện hoàng gia.
Thế nhưng, không ai ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, ông ta vốn không định xuất hiện ở đây, nhìn bọn nhỏ một chút là được rồi, một đám thú lại hoàn toàn phá hủy kế hoạch của ông.
Sau đó, hai người đều không nói nữa, hiệu trưởng Vương không nói lời nào, Tưởng Trạch Thành liền vui vẻ sửa sang lại văn kiện, cho đến khi Trần Tú Nhã làm cơm trưa, hai người mới xuống lầu.
END 78