Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 13 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Tâm trí của Ninh Vũ bị thu hút, liền đưa tay ra nặn nặn, thứ kia vừa mềm mại vừa co dãn, cư nhiên còn cứng lên, phồng to hơn một chút.



Ninh Vũ chưa kịp cẩn thận quan sát một phen, Tống Ngôn Khê đã đẩy mạnh Ninh Vũ ra ngoài, nghiêng người một phát trốn xuống tận chân giường, khuôn mặt đỏ chót, một tay che ngực, một tay kéo kéo y phục trên người, nhưng do hoảng loạn nên kéo bên này thì bên kia lại tuột xuống.



Ninh Vũ thấy thế liền im lặng cởi y phục của mình ra. Tống Ngôn Khê không cho hắn chơi thì thôi, làm như hắn không có cái đó vậy. Nhéo nhéo cái của mình hai lần, song cảm giác lại cực kỳ vô vị, không hề vui như của Tống Ngôn Khê tí nào.



Ninh Vũ phẫn nộ thả tay xuống: “Lại đây, tới giờ ngủ rồi.”



“Không, không qua đâu. Ngươi, ngươi thật xấu xa, lại dám nhéo ta như thế.”



“Vậy ta cho ngươi nhéo lại nè.”



Ánh mắt của Tống Ngôn Khê cẩn thận dời xuống, nhìn nơi Ninh Vũ vừa nhéo qua vừa nãy, rồi nhanh chóng nhắm hai mắt lại: “Ta không có giống như ngươi.”



“Ngươi mà không ngủ thì bắt đầu từ ngày mai trở đi, ta sẽ không kêu ngươi dậy đúng giờ nữa.”



Tống Ngôn Khê nghiến răng, tên Ninh khốn nạn kia lại dám uy hiếp y như thế. Tống Ngôn Khê chậm rãi bò vào trong chăn, trong dự liệu mà bị người ôm vào trong lồng ngực. Bên tai y truyền đến tiếng thở dài thoả mãn của Ninh Vũ.



Nghe thấy tiếng thở dài này của Ninh Vũ, không hiểu sao Tống Ngôn Khê lại muốn khóc. Ninh Vũ rõ là không thích y, sẽ không ôm y ngủ đâu.



Y đã quen ngủ một mình nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng lúc được Ninh Vũ ôm ngủ chỉ trong ba đêm, y lại muốn xiêu lòng sa vào trong đó.



Ninh Vũ có chút bất mãn, hắn cảm thấy tiểu đậu đỏ của Tống Ngôn Khê chơi rất vui, thế nhưng Tống Ngôn Khê lại là tên quỷ hẹp hòi, không cho hắn chơi với nó. Hắn cũng cho phép Tống Ngôn Khê xoa cái của mình mà. Ai bảo hắn là phu quân của Tống Ngôn Khê, không thể chèn ép bắt nạt Tống Ngôn Khê chứ.



Một ngày nào đó, hắn chắc chắn sẽ khiến cho Tống Ngôn Khê phải ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, để hắn tuỳ ý xoa nắn, mò mẫm. Dù là tiểu đậu đỏ hay là mông mông, hắn muốn xoa bao nhiêu thì xoa bấy nhiêu cũng được.








“Ngôn ca nhi.” Hai người ôm nhau.



Tống Ngôn Hạo ở một bên thì chào hỏi với Ninh Vũ.



“Ngôn Hạo đại ca.”



“Đến nơi là được rồi. Biết trước các ngươi sẽ đến nên cha mới đứng chờ sẵn ở đây. Chúng ta vào bên trong trước đi, cứ đứng ngay cửa thế nnày thì còn ra thể thống gì nữa.”



Lần lượt chào hỏi mọi người ở Tống phủ xong, Ninh Vũ vào phòng khách ngồi tán gẫu cùng nhạc phụ và Tống Ngôn Hạo. Tống Ngôn Khê thì đi theo Tống cha vào phòng riêng.



Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê rời đi, nếu hắn còn là trạng thái linh hồn như trước đây thì sẽ bay theo ngay lập tức. Hiện tại lại không được, phải ngồi đây nói chuyện linh tinh nữa.



Ninh Vũ một lòng hai phía, vừa suy nghĩ tại sao Tống Ngôn Khê vẫn chưa ra, vừa ứng đối các câu hỏi do nhạc phụ đặt. Tống phụ rõ ràng rất hài lòng với Ninh Vũ, bầu không khí giữa ba người cũng coi như vui vẻ hoà thuận.



“Ngôn ca nhi, Ninh Vũ có đối xử tốt với ngươi không?”



“Có.” Tống Ngôn Khê không muốn khiến cha mình lo lắng: “Hắn đối xử với ta rất tốt. Phụ thân và cha cũng rất tốt, cha còn dạy ta cách quản lý Ninh phủ, giao cho ta rất nhiều quyền lợi.”



“Ngươi và Ninh Vũ có ngủ cùng một chỗ không?”



Tống Ngôn Khê đỏ mặt cúi đầu.



Tống cha vỗ vỗ tay Tống Ngôn Khê: “Như vậy cũng tốt, sinh hài tử sớm một chút, cũng có thể củng cố trái tim của Ninh Vũ.”



Nhắc tới hài tử, Tống Ngôn Khê chợt hoảng hốt, rồi miễn cưỡng vực tinh thần dậy, không để cha mình phát hiện ra điểm kỳ lạ nào.



Tống cha dặn dò thêm vài lời, đại loại là nhớ phải hầu hạ Ninh phụ cùng Ninh cha thật tốt, ở chung với Ninh Vũ thật hoà thuận.