Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 24 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Ninh Vũ nhận được giày Tống Ngôn Khê làm cho mình liền vô cùng cao hứng, lập tức mang thử vào chân. Trước khi ngủ còn đặt hẳn lên đầu giường.
Ngày hôm sau, hai người thức sớm sửa soạn một phen chuẩn bị đi tham dự lễ hội ngắm hoa. Hội ngắm hoa tổ chức ở một thôn trang nhỏ ngoài ngoại thành, khung cảnh bên trong vô cùng yên tĩnh xinh đẹp, sân vườn cũng rất lớn, những đại gia tộc như bọn họ nếu muốn tổ chức tiệc tụ họp thì đều sẽ chọn nơi này.
Nhóm thanh niên còn có thể đến ngọn núi phụ cận để săn thú du ngoạn, cạnh đó còn có một con sông nhỏ, đến mùa cua đồng, một vài con cháu thế gia cũng sẽ tập hợp ở nơi đó. Ngồi trong đình uống rượu ăn cua, chơi một ít trò chơi giải trí.
Tống Ngôn Khê búi tóc xong, vừa quay đầu lại liền trông thấy Ninh Vũ đã mặc xong quần áo, đang ngồi trên giường mang giày, còn là đôi giày y vừa làm kia!
Sắc mặt của Tống Ngôn Khê hơi không được tự nhiên: “Ngươi thật sự muốn mang đôi giày này ra ngoài à? Đến hội ngắm hoa á?”
“Đúng thế. Sao vậy?”
Tống Ngôn Khê nuốt một ngụm nước bọt: “Không có gì.”
Ninh Vũ một thân trang phục màu xanh lam, khuôn mặt tuấn lãng suất khí, vóc người cao to, vai rộng eo thon, do gần đây chăm chỉ luyện võ nên khí sắc cũng rất tốt, vô cùng tiên y nộ mã, hăng hái sinh động. Thứ duy nhất không hợp có lẽ là đôi giày thêu hoa đỏ thẫm dưới chân.
Tống Ngôn Khê cùng cha ngồi trên xe ngựa, y tưởng Ninh Vũ sẽ cưỡi ngựa giống như lúc trước, không ngờ Ninh Vũ cũng lên ngồi theo. Ngồi làm ổ trong xe ngựa y như tiểu ca nhi, không sợ mất mặt à? Phần lớn nam tử đều muốn cưỡi bảo mã của mình, khoe khoang công khai, như một giá hàng triển lãm di động vậy, nhằm thu hút sự chú ý của các tiểu ca nhi.
Tiểu ca nhi đến tham dự đều một thân trang phục dạ hội, trên mặt nói cười xinh tươi, trang dung tinh xảo, đồ trang sức trên đầu cũng vô cùng nổi bật.
Trên đầu Tống Ngôn Khê chỉ mang một cây trâm ngọc đơn giản. Y vốn cũng muốn vấn một búi tóc thật trang trọng, mang thêm một chút trang sức tinh mỹ, xứng danh thiếu chủ quân của Ninh phủ. Thế nhưng vừa nhớ tới lời oán giận lúc trước của Ninh Vũ, rằng mấy thứ linh tinh y mang trên đầu sẽ chọc đau Ninh Vũ, tay y lại quỷ dị mà tránh đi mấy cây trâm kia, chỉ chọn một cây trâm đơn giản thanh lịch để cố định búi tóc.
Tống Ngôn Khê vô cùng mẫn cảm với chữ giày, nghe thấy chữ đó phát ra từ trong miệng Hạ Như Phong, liền tập trung hết toàn bộ tinh thần để lắng nghe đối thoại của hai người.
Đợi đến khi Ninh Vũ tách ra khỏi Hạ Như Phong rồi đến trước mặt Tống Ngôn Khê, lập tức trông thấy Tống Ngôn Khê lườm hắn một cái, ung dung đi mất.
Ninh Vũ hơi sững người một chút, liền nhanh chân đuổi theo.
Tống Ngôn Khê gạt đi bàn tay đang muốn nắm tay mình của Ninh Vũ, cười như không cười nói: “Cây ớt nhỏ kia đến rồi.”
Ninh Vũ nhìn theo hướng mà Tống Ngôn Khê chỉ, trông thấy Hạ Tử Câm đang cùng tiểu thị thiếp thân bước vào. Nếu đánh giá qua bề ngoài thì đây là một tiểu ca nhi yên tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, trên người tràn đầy khí chất giấy mực lắng đọng.
Hạ Tử Câm thân là Như Mặc công tử, cũng chỉ là thanh danh bên ngoài. Còn bên trong thì hoàn toàn không giống với danh hiệu đó, căn bản cũng không phải là người yên tĩnh cơ trí gì. Hệt như một thùng thuốc nổ đụng một chút là nổ, tính tình nóng nảy, vô cùng khó chơi.
Hơn nữa Hạ Tử Câm rất hay cậy tài khinh người, vô cùng xem thường những “tên ngốc” dung tục như bọn họ.
Hạ Như Phong thường hay phun tào về cây ớt nhỏ này trước mặt hắn, nói người như y chắc chẳng ai thèm lấy đâu.
Bất quá tên yêu quái kia chỉ thuận miệng ngâm vài câu thơ, liền khiến cho vị thiên chi kiêu tử mắt cao hơn đầu này say đến quên trời quên đất.
Còn vì thế mà làm ra những chuyện vô cùng mất mặt.
Mặc dù chính Tống Ngôn Khê chỉ hướng cho hắn nhìn, nhưng khi trông thấy Ninh Vũ thật sự nhìn theo hướng kia, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tay giấu dưới ống tay áo rộng lớn mà nhéo cánh tay của Ninh Vũ một cái. Nếu không phải đôi giày kia là do y làm, y nhất định sẽ đạp lên một cái rồi mới rời đi.