Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 27 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Lý Hàn chỉ nhớ mình bị một chiếc xe tải tông vào, không ngờ gã phúc lớn mạng lớn, cư nhiên lại không bị gì. Nhưng một hồi sau, Lý Hàn mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, gã đang nằm bên trong một đống cỏ khô, trên người mặc quần áo rách nát dơ bẩn, tóc tai bết lại với nhau, đây rõ ràng không phải là tóc của gã, tóc gã không dài như vậy.
Lý Hàn nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng bản thân mình một chút, tại sao gã lại biến thành một tên ăn mày như thế này? Hơn nữa, hình như đây không phải là thân thể của gã, chẳng lẽ lại là trò đùa cá tháng tư nào?
Lý Hàn muốn đứng lên, nhưng do đầu choáng váng quá mà suýt nữa lại ngã sấp xuống, gã vội vàng dùng tay vịn vào vách tường. Lý Hàn men theo tường đi ra khỏi con hẻm nhỏ âm u bẩn loạn kia, bên ngoài là một vùng đất hoàn toàn khác, phồn hoa náo nhiệt, tiếng người huyên náo khắp nơi. Trong không khí cũng tràn ngập mùi thức ăn thơm phức.
Bụng Lý Hàn chợt vang lên ọc ọc.
Thấy người đi qua đi lại trên đường đều mặc trường sam đồ vải, trên mặt Lý Hàn liền lộ vẻ khiếp sợ, đây là thành phố điện ảnh nào đó hay là gã đã xuyên về cổ đại? Nếu thật sự xuyên về cổ đại thì tại sao không cho hắn xuyên vào người nào có thân phận tốt một chút đi chứ, xuyên vào ăn mày để làm gì?
Suy nghĩ một chút, ăn mày cũng tốt, không ai quen biết, cũng sẽ không hoài nghi về lai lịch của gã. Nếu gã là nhân vật chính, sau này gã chắc chắn sẽ có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Những nơi Lý Hàn bước qua, người đi đường đền liên tục tránh né, điều này khiến cho trong lòng Lý Hàn tức giận không thôi. Thật chứ, chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu chớ khinh thiếu niên nghèo* sao?
[*ý là không nên khinh thường những người trẻ tuổi nghèo khó, vì biết đâu sau này họ sẽ cá chép hoá rồng, trở nên thành đạt]
Lý Hàn vô cùng đói bụng, đúng lúc đó tiệm bánh bao kế bên cũng vừa hấp xong một lồng bánh bao, hơi nóng bốc lên hầm hập, mùi vị cực kỳ thơm.
Lý Hàn còn chưa tới gần, đã có khách nhân tới mua bánh bao phất phất tay đuổi gã. Lão bản tiệm bánh bao muốn nhân nhượng cho êm chuyện, liền đưa cho gã một cái bánh bao bị vỡ, muốn gã nhanh chóng rời đi.
Lý Hàn cảm thấy mình bị sỉ nhục, liền vung tay ném cái bánh bao kia đi, phun phì phì nói: “Xuỳ, dù bần cùng cũng không nhận của bố thí*.”
[*gốc là贫者不受嗟来之食, hình như là 1 câu thành ngữ nhưng mình search google không ra nên tạm dịch vậy Orz]
Điều khiến Lý Hàn cảm thấy kỳ quái nhất là trên đường phố không có một người phụ nữ nào, rốt cuộc đây là triều đại gì đây? Chẳng lẽ phong kiến đến mức phụ nữ đều không được lộ diện trên đường luôn sao?
**
Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê đi theo đoàn người phía trước: “Tống Ngôn Khê, lần cuối cùng ta với ngươi đi dạo là ở lễ bách hoa đó, ngươi muốn ăn gì không?”
“Ta không phải heo, tại sao ngươi cứ hỏi ta muốn ăn gì không vậy?” Tống Ngôn Khê thầm nói, rốt cuộc hình tượng của y trong lòng Ninh Vũ là gì nha, ngoài ăn ra vẫn là ăn.
“Vậy ngươi thích mấy đồ bày trên sạp hàng ven đường không?”
Ninh Vũ hai mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn đầy mong đợi cùng vui vẻ, khiến cho lửa giận trong lòng Tống Ngôn Khê lập tức tiêu biến đi, tay cũng không tự chủ đặt lên trên bụng, thì thầm nói: “Tiểu bảo bảo.”
“Yên tâm đi, ta đọc sách rồi, trong sách nói là làm thêm mấy lần nữa sẽ có tiểu bảo bảo, Tống Ngôn Khê, chúng ta làm thêm lần nữa đi.”
“Không, ta mệt rồi.”
Ninh Vũ lấy lòng hôn nhẹ lên mặt Tống Ngôn Khê: “Ngươi không cần động nữa đâu, cứ nằm yên là được, ta sẽ động.”
…
“Ngươi không rút ra à?”
Ninh Vũ phiền phiền nhiễu nhiễu nhất quyết không chịu ra: “Tống Ngôn Khê, hôm nay ngươi làm ta sợ muốn chết, ta tưởng ngươi bị rơi xuống nước đó. Nếu ngươi xảy ra vấn đề gì thì ta phải làm sao bây giờ đây. Cho nên, Tống Ngôn Khê, sau này ngươi có thể ngồi yên bên cạnh ta được không?”
“Không phải ngươi lo lắng cho Bạch Vô Trần à?”
“Tống Ngôn Khê ngốc nghếch này, con mắt nào của ngươi thấy ta lo lắng cho hắn đấy, một tên kỹ tử thanh lâu mà thôi, tại sao ta phải lo lắng cho hắn?”
“Vậy tại sao ngươi lại định nhảy xuống cứu người? Ngươi biết bơi không?”
“Sau này ta sẽ học. Tống Ngôn Khê, ta chắc chắn sẽ học thật nhiều, ngươi không được ghét bỏ ta đó.”
Tống Ngôn Khê khăng khăng muốn biết được đáp án: “Tại sao ngươi lại muốn nhảy xuống nước cứu người?”
“Ta nghe thấy người khác bảo là Tứ đại công tử rơi xuống nước, lại không tìm thấy ngươi, cho nên ta mới tưởng là ngươi bị rơi xuống nước, muốn nhảy xuống để cứu ngươi, ngươi là phu lang của ta, ta không cứu ngươi thì cứu ai chứ?”
Trên cánh tay của Ninh Vũ chợt truyền đến cảm giác ấm áp, Ninh Vũ rút thứ kia của mình ra, lật Tống Ngôn Khê đang đưa lưng về phía mình lại: “Tống Ngôn Khê, tại sao ngươi lại khóc thế? Ta rút ra rồi đây, ngươi đừng giận, sau này ta đều nghe lời ngươi hết có được không? Ngươi không cho để bên trong thì ta sẽ không để bên trong nữa.”
“Ninh Vũ ngươi chính là một tên lừa gạt, một tên đại khốn nạn.”
“Ừa ừa, ta là tên lừa gạt, là đại khốn nạn, ngươi nín khóc đi.”
Tống Ngôn Khê không mắng hắn thì cũng hung dữ với hắn, quả nhiên, tiểu ca nhi càng đẹp thì tính tình càng xấu mà.