Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



“Cha yên tâm đi.”



Ninh cha không nhịn được cười: “Được rồi, ta đùa thôi, đừng tưởng là thật chứ, hài tử đâu phải muốn là có liền được. Ngươi cùng Ngôn Khê sống thật tốt, không sầu đau là ta đã cám ơn trời đất rồi. Nhắc mới nhớ, sau khi thành thân xong ngươi chưa từng ra ngoài gây sự lần nào, đúng là khiến cha phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”



Ninh Vũ không phục: “Chẳng lẽ ta hư đến vậy sao?”



“Vốn ta chỉ mong ước vẩn vơ rằng sau khi thành thân, ngươi sẽ yên phận hơn một chút, thành thân xong sẽ có trách nhiệm hơn. Không ngờ nha không ngờ nha, Vũ nhi thế mà thật sự chịu nghiêm túc đọc sách viết chữ. Liễu phu tử còn khen ngươi trước mặt ta với phụ thân ngươi.”



“Thật ư?” Ninh Vũ không tin: “Lần nào phu tử gặp ta cũng đều nghiêm mặt răn dạy hết đó.”



“Ừ, Liễu phu tử sợ ngươi kiêu ngạo thái quá thôi.”



“Đúng rồi, lúc đến Tống phủ nhớ phải thành thật một chút, đừng tuỳ hứng giống như ở nhà, cẩn thận một chút đừng để ảnh hưởng đến vị thiếu chủ quân kia.”



“Cha yên tâm đi, ta cũng không phải tiểu hài tử.”



Ninh Vũ kéo tay cha lại: “Cha, ngươi thấy giày ta mang đẹp không?”



Ninh cha cố gắng nén ý cười bên mép lại, nhìn bộ dáng đắc ý vạn phần của Ninh Vũ, cũng phụ hoạ nói theo: “Đẹp lắm đẹp lắm, kỹ thuật thêu trên mặt giày này vô cùng tinh xảo, kiểu dáng cũng vô cùng mới mẻ độc đáo. Mang trên chân Vũ nhi càng đẹp mắt hơn.”



“Ai, bình thường thôi mà, đâu có đẹp đến vậy.”



Ninh cha thấy Ninh Vũ chiếm được tiện nghi còn giả lả ra vẻ, cố ý đùa hắn: “Vũ nhi trông thấy bộ y phục Ngôn Khê may cho ta chưa, ta thấy mình mặc vào đẹp lắm luôn đó. Ta còn nói với Ngôn Khê rằng, cần gì phải tự may y phục chi vậy, phủ chúng ta có người chuyên phụ trách may y phục rồi, đừng tự làm mỏi mắt mình chứ, nhưng đứa nhỏ kia lại không nghe, nhất quyết muốn tự tay làm.”



Biểu tình vui vẻ đắc ý trên mặt Ninh Vũ lập tức cứng lại, hắn cố gắng che giấu vẻ thất vọng trên mặt đi: “Không sao đâu, cha, đó cũng là một phần hiếu tâm của Tống Ngôn Khê mà, khi rảnh y mới làm, không hại mắt lắm đâu.”



“Ngôn Khê tới rồi kìa, lát nữa các ngươi lấy xe ngựa đi đi.”



Tống Ngôn Khê thật sự không thể đợi được nữa, chuẩn bị xong mọi thứ liền kéo Ninh Vũ nhanh chóng đi đến Tống phủ.



Tạm biệt Ninh cha xong, dọc đường Ninh Vũ vô cùng mất hứng mà chất vấn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, hoá ra y phục ngươi làm mấy ngày trước không phải để cho ta à?” Uổng công hắn thừa dịp Tống Ngôn Khê đi vắng, lén lén lút lút ướm thử lên người mình, còn cảm thấy nó hơi nhỏ, sau đó thì liên tục ngồi bên cạnh ra ám chỉ cho Tống Ngôn Khê, rằng bộ y phục kia nhỏ quá, không vừa người. Hoá ra tất cả đều là hắn tự mình đa tình.



“Sao vậy? Nhìn vải màu tím nhạt là biết y phục của tiểu ca nhi rồi. Có gì không đúng sao? Cha không thích màu tím à?”



“Không, cha rất thích.” Hắn không thích, rất rất không thích.



Hai người vừa đến trước cửa, quản gia đã đứng chờ sẵn ở chỗ đó rồi: “Biết tiểu công tử sẽ về, cho nên chủ quân đã dặn lão nô ra đứng đây để nghênh tiếp Ninh thiếu gia cùng tiểu công tử.”



Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê một đường đi đến nhà chính, bên trong có mấy người đang ngồi, Tống Ngôn Hạo cũng ở đó, khuôn mặt ngăm đen thô kệch ửng đỏ cả lên, thần sắc tràn đầy vui mừng.



Ninh Vũ yên tĩnh ngồi đó làm vật trang trí, nghe người khác líu ra líu ríu trò chuyện.



Ninh Vũ lâu lâu lại nhìn vào bụng của Tống thiếu chủ quân một cái, vẫn bình thường không thể nhìn ra gì được, chẳng khác gì so với một cái bụng bình thường, không thể tưởng tượng được bên trong cư nhiên đang mang một tiểu bảo bảo, thật kỳ diệu quá đi.



Vẻ kinh ngạc trên mặt Ninh Vũ quá rõ ràng, khiến Tống Ngôn Khê phải trừng mắt nhìn hắn vài lần, thế nhưng Ninh Vũ chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào bụng của Tống thiếu chủ quân, không nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngôn Khê, khiến cho Tống Ngôn Khê giận đến mức giẫm mạnh vào chân Ninh Vũ.



Thừa dịp không ai chú ý, Tống Ngôn Khê nhanh chóng kéo Ninh Vũ vào trong một góc nhỏ, tức giận nói: “Ngươi nhìn cái gì vậy, có gì để xem đâu chứ?”



Ninh Vũ khoa tay múa chân trước bụng mình, thán phục nói: “Một chút cũng không nhận ra là bên trong đang mang một tiểu bảo bảo đó.” Đời trước hắn đi theo bên cạnh Tống Ngôn Khê, sau khi trông thấy một thị lang của tên yêu quái kia té xỉu, được đại phu bắt mạch, sau đó đại phu nói đã có thai, lúc đó hắn còn tưởng tiểu bảo bảo nằm bên trong mạch nữa.



Một thời gian sau, khi trông thấy thị lang kia đỡ eo giương cái bụng cao chót vót kia đến ra oai với Tống Ngôn Khê thì hắn mới biết tiểu bảo bảo nằm trong bụng.



Hắn nhất định không thể để Tống Ngôn Khê biết đến chuyện mất mặt như vậy được, nếu không thì Tống Ngôn Khê sẽ mắng hắn ngốc, cái gì cũng không hiểu mất.



Ninh Vũ nhìn xuống bụng của Tống Ngôn Khê, bụng của Tống Ngôn Khê cũng rất bình thường, có khi nào bắt mạch một cái là bên trong sẽ có tiểu bảo bảo không ta?



Có lẽ do ánh mắt của Ninh Vũ quá lộ liễu, nên Tống Ngôn Khê mới vừa thẹn vừa giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn.”



Ninh Vũ chuyển tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn chằm chằm vào bụng của Tống Ngôn Khê nữa.



Tống Ngôn Khê thở phào nhẹ nhõm, ban ngày nghe lời như vậy, ngoại trừ hay nói vài câu chọc tức ra thì cái gì cũng nghe theo y. Thế nhưng không hiểu tại sao buổi tối lại không nghe lời chút nào chứ? Cái gì y cũng có thể quyết định được, trừ cái mông của mình! Ninh Vũ đúng là một tên bá đạo đáng ghét.



“Ninh Vũ, tới đây đi, để đại ca kiểm tra thành quả rèn luyện gần đây của ngươi nào, có tiến bộ gì so với lần trước không?”



Tống Ngôn Hạo vừa trông thấy Ninh Vũ liền hai mắt sáng ngời, hiện tại tâm tình của hắn vô cùng kích động, tinh thần phấn khởi, làm cách nào cũng không tĩnh tâm lại được. Nhìn thấy Ninh Vũ liền muốn luyện tay mọt chút, phát tiết một chút tâm tình vui sướng của mình.



Tống Ngôn Khê cười vô cùng đắc ý, đẩy đẩy lưng Ninh Vũ: “Mau mau đi đi, không phải ngươi vẫn luôn ôm mộng đánh bại phụ thân sao? Thừa dịp hiện tại để đại ca dạy dỗ ngươi thêm một chút đi.”



Ninh Vũ bất đắc dĩ bị Tống Ngôn Khê đẩy tới gần Tống Ngôn Hạo, trong lòng liên tục từ chối. Lần trước toàn thân hắn đau mấy ngày lận đó, lần nào gặp Tống Ngôn Hạo đều không có chuyện tốt gì mà. Tống Ngôn Khê tiểu vô lương tâm này, chỉ biết đẩy hắn ra ngoài chịu tra tấn.



Tống Ngôn Khê giao Ninh Vũ cho đại ca xong liền phủi phủi tay, cười vô cùng ngọt ngào: “Phu quân ngươi nhớ tập luyện thật tốt nha, đại ca có nhiều kinh nghiệm phong phú lắm, thế nhưng cũng phải quan tâm đến thân thể mình một chút đó, coi chừng hăng quá hoá dở nha.”



Nói xong Tống Ngôn Khê lập tức quay người rời đi, vạt áo vung thành một độ cong vô cùng quyết tuyệt, vui vẻ đi khỏi Ninh Vũ càng ngày càng xa.
Ninh Vũ vén vạt áo lên rồi ngồi xếp bằng xuống, thấy Tống Ngôn Khê còn đang chần chừ đứng một bên, liền đưa chân ra: “Không muốn ngồi xuống đất thì ngồi trên đây này.” Nói xong còn vỗ vỗ đùi mình vài cái.



Mặt Tống Ngôn Khê đỏ hết cả lên: “Còn lâu ta mới ngồi chỗ đó.”



Tống Ngôn Khê ngồi xuống ngay bên cạnh Ninh Vũ, được Ninh Vũ gắp cho thật nhiều đồ ăn.



Ninh Vũ tự mình cầm một cái chén nhỏ lên, cũng không cần người cụng chén với hắn: “Tống Ngôn Khê, ngươi muốn nếm thử không? Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân rượu ngon, đều là những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”



Tống Ngôn Khê còn chưa kịp lên tiếng đã bị Ninh Vũ giữ gáy lại, trong miệng bị đổ rượu vào, khiến y có chút say.



“Ta không hay uống rượu, chỉ là hợp cảnh, cho nên mới nếm thử hai ngụm thôi, kỳ thực ta cũng không thích mùi rượu.”



Tống Ngôn Khê véo véo đầu ngón tay: “Không sao, ta không ghét mùi rượu.” Tống Ngôn Khê nghiêm mặt nói với Ninh Vũ: “Ngươi có thể uống rượu, chỉ là không được quậy phá sau khi say thôi.”



“Ta không có quậy lúc say rượu đâu, cha nói sau khi ta uống say thì rất ngoan ngoãn nghe lời, không quậy phá chút nào.”



Sau khi ăn uống no đủ, Tống Ngôn Khê cảm thấy chắc chắn là do ngụm rượu hồi nãy nên giờ đầu y mới hơi mờ mịt như vậy, y lười biếng dựa vào người Ninh Vũ, ngắm nhìn hoa đào trên cành cây.



“Nở nhiều hoa như vậy, chắc chắn sẽ kết ra rất nhiều quả.”



“Ừa, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đến đây hái đào, kiếm quả nào to nhất đẹp nhất cho ngươi hái.”



“Không cần đâu.” Bên ngoài quả đào toàn là lông, dính vào tay ngứa muốn chết.



Trên người Tống Ngôn Khê rải đầy cánh hoa, trên tóc cũng có. Bất quá như thế trông rất xinh đẹp, Ninh Vũ chơi xấu không thèm nhắc nhở y. Mãi đến khi sắp rời đi, hắn mới giúp Tống Ngôn Khê phủi đi cánh hoa dính trên y phục.



“Bụng no quá, chắc không ăn cơm tối được rồi.”



Ninh Vũ cũng sờ sờ bụng nhỏ của Tống Ngôn Khê: “Phồng lên luôn này.”



Tống Ngôn Khê tức giận trừng Ninh Vũ một cái: “Đừng nghĩ bậy, chỉ là ăn nhiều thôi, không phải do có tiểu bảo bảo.”



“Ừm.”



Xe ngựa đi đến trung tâm thành trấn náo nhiệt, Ninh Vũ liền xuống xe ngựa đi với Tống Ngôn Khê, để xa phu đánh xe đồ về phủ, còn hắn thì bồi Tống Ngôn Khê đi dạo khắp nơi.



Phía trước có một đám người đang tụ tập lại, bên trong còn vang lên thanh âm tranh chấp, lúc to lúc nhỏ, mọi người xung quanh còn đang chỉ trỏ cái gì đó.



Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê trùng hợp đứng ngay bên cạnh đám người nọ, Tống Ngôn Khê cũng hiếu kỳ nhón chân nhìn vào bên trong. Vừa nhìn liền mất cả hứng, hoá ra là người quen, Tống Ngôn Khê liền muốn kéo Ninh Vũ đi sang chỗ khác.



“Thẩm mỹ các ngươi bị sao vậy? Chẳng lẽ như người kia mới được gọi là đẹp sao?”



Tầm mắt của tất cả mọi người lập tức chuyển sang y, lúc này Tống Ngôn Khê mới hậu tri hậu giác phát hiện hoá ra là đang chỉ y.



Bị Ninh Vũ hung ác tàn nhẫn trừng lại, vài người xung quanh rất thức thời mà lùi ra sau vài bước, cũng nhắc nhở cho đồng bạn bên cạnh lui đi cùng mình, không dám trắng trợn thưởng thức sắc đẹp của phu lang tiểu bá vương nữa.



Từ tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Ninh Vũ mới biết được đầu đuôi câu chuyện.



Hoá ra là Viên Trí Chi đang đi trên đường thì gặp phải vài vị đại thiếu gia, sau một vài ma sát nhỏ thì xảy ra tranh chấp.



Viên Trí Chi kiêu căng tự mãn, rất có lý mà không muốn bỏ qua, liền châm chọc những người kia một chút.



Mấy đại thiếu gia ăn chơi nọ cũng không phải dạng vừa, nếu là tiểu ca nhi xinh đẹp nào đó, có lẽ bọn họ sẽ trêu đùa vài câu, nhưng đối với Viên Trí Chi hung dữ cay nghiệt thì không nể tình chút nào.



Lý Hàn đang du đãng ở phụ cận thì vô tình trông thấy cảnh này. Sau vài ngày hỏi thăm xung quanh, gã coi như cũng đã hiểu được một vài điều về thế giới kỳ quái này. Không có nữ nhân, mà chỉ có một loại “nam nhân” có thể lấy chồng sinh con.



Thấy vài tên hoàn khố đang bắt nạt dân nam, nhất thời sục sôi căm phẫn, dũng cảm đứng ra, trong lòng còn thầm trách cứ người qua đường lạnh lùng, mắt thấy có người đang bị ức hiếp ngay giữa ban ngày ban mặt, vậy mà không ai dám lên tiếng giúp đỡ.



Đầu tiên Lý Hàn nghĩa chính ngôn từ mà giễu cợt mấy vị công tử ca du thủ du thực một phen. Bản thân thì vô dụng, là sâu mọt quốc gia, một chút giá trị cũng không có, sống trên đời chỉ tổ tốn không khí tốn thức ăn, chết rồi thì tốn đất. Sau đó liền chế nhạo thẩm mỹ của mấy vị kia một phen, tướng mạo của tiểu ca nhi này rõ ràng vô cùng đoan chính đàng hoàng, dáng người khôi ngô, nào có xấu xí không chịu nổi như bọn họ nói đâu chứ.



Đương lúc gã đang phân trần chê trách đến cao hứng, khoé mắt liền trông thấy tên hoàn khố bại hoại cùng thỏ gia* của hắn. Sau đó liền nói ra câu nói kia.



[*thỏ gia (兔爷): nghĩa tương tự trai bao]



“Ngươi muốn chết à?”



Đôi lời của tác giả: Mỗi lần nhìn thấy mấy câu chúc mừng trong phần bình luận, mị lại cảm thấy như đang tổ chức đám cưới, đứng trước cửa đón khách, hai tay chắp lại nói cung hỉ cung hỉ với mọi người, nói mấy lời khách sáo này nọ, đến uống rượu cho vui thôi, nhìn là được, mang theo tiền biếu làm gì chứ…



Ninh Vũ bên ngoài luôn gọi thẳng tên họ của Tống Ngôn Khê, trong lòng thì âm thầm gọi là Ngôn Khê hoặc bảo bảo; mà Tống Ngôn Khê thì bên ngoài ngọt ngào gọi phu quân, trong lòng thì toàn là Ninh Vũ Ninh Vũ. Đức hạnh của hai người này thật đúng là…



Hết chương 29



Editor: Chương này dài gấp đôi chương bình thường ấy ( T v T)