Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 31 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Ngày hôm sau, Ninh Vũ hỏi cha ngay trước mặt Tống Ngôn Khê: “Cha, ngươi nói ta có phải tiểu phúc bảo không? Tối hôm qua Tống Ngôn Khê không chịu tin ta đó.”



Tống Ngôn Khê chỉ muốn khâu miệng Ninh Vũ lại, đúng là mất mặt mà.



Ninh cha sững người, sau đó liền nở một nụ cười: “Đúng đúng, Ninh Vũ là tiểu phúc bảo của chúng ta.” Ninh cha liền nhớ lại chuyện cũ: “Hồi đó khi ta sinh Vũ nhi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa một thi hai mạng. Nếu không phải trong lúc sắp hôn mê ta nghe thấy tiếng khóc của Vũ nhi mà có khí lực trở lại, thần trí thức tỉnh, chỉ sợ sẽ không sống qua được, Vũ nhi là tiểu phúc bảo lớn nhất của cha.”



“Cha.” Thanh âm của Ninh Vũ có chút nghẹn ngào, hắn mới không phải là một tiểu phúc bảo hợp lệ đâu, hắn đã để tên yêu quái kia tới, để tên yêu quái kia dùng thân thể của hắn chọc giận cha cùng phụ thân.



Cha hắn vì sinh hắn ra vốn đã nguyên khí đại thương, cẩn thận điều dưỡng nhiều năm, vẫn không thể chống đỡ nổi hành động liên tục chọc cha tức giận của tên yêu quái kia, hại cha nửa đời sau đều phải nằm trên giường.



Đại phu theo lệ đến Ninh phủ bắt mạch, nghe thấy cha hắn khí sắc không tệ, mạch tượng vững vàng, lúc này Ninh Vũ mới yên tâm.



Ninh cha còn mời đại phu thuận tiện xem cho Tống Ngôn Khê một chút, cũng coi như đề phòng.



Ninh Vũ trơ mắt nhìn cổ tay của Tống Ngôn Khê, nghe thấy đại phu nói rằng thiếu chủ quân thân thể khoẻ mạnh, không có gì đáng lo.



Thế nhưng lại không nói gì về việc có tiểu bảo bảo.



Trong lòng Tống Ngôn Khê cũng hơi thất vọng, thấy biểu tình của Ninh Vũ thì trong lòng càng khó chịu hơn nữa.



Ninh cha buồn cười xoa xoa đầu Ninh Vũ: “Chuyện như vậy không thể vội được, thân duyên phụ tử đều do duyên phận cả thôi. Duyên phận đến thì chúng sẽ đến.”



“Vũ nhi chắc chắn không nhớ rõ chuyện hồi bé của ngươi.” Ninh cha khoa tay múa chân: “Khi đó ngươi cao khoảng nhiêu đây, lúc bé vô cùng bụ bẫm, cả cánh tay cũng chỉ có ba khúc thôi.” Ninh cha thấy sự chú ý của hai người đã dời sang đây, liền kể tiếp: “Từ lúc còn bé ngươi đã không ngoan ngoãn rồi, suốt ngày cứ thích nghịch ngợm gây sự. Ngươi thừa dịp tiểu thị không để ý liền trèo lên ghế tựa rồi leo lên bàn, sau đó bóc điểm tâm ăn. Thấy điểm tâm ăn ngon, liền trút hết điểm tâm trong mâm vào túi, rồi lén lút đem cho ta ăn.”



Ninh cha nhớ tới chuyện năm xưa, nếp nhăn trên khoé mắt càng hiện rõ: “Lúc ngươi bóc từ túi ra thì điểm tâm đều đã nát vụn, ngươi thấy thế liền khóc không ngừng. Nói là đồ ăn ngon ngươi giấu đều mất hết rồi, không còn cái nào cho cha ăn. Ta phải dỗ thật lâu ngươi mới không khóc nữa.”



“Ta mới không ngốc nghếch như vậy đâu.” Điểm tâm bị nát mà cũng không nhận ra.
“Hiện tại ta bắt đầu tập luyện cũng không muộn, Tống Ngôn Khê, ngươi cứ chờ xem.”



Ninh cha ngồi nhìn hai người cãi nhau, cũng không lên tiếng xen vào. Trong nhà ầm ầm ĩ ĩ mới vui. Đợi đến khi Vũ nhi cùng Ngôn Khê sinh hài tử, quý phủ nhất định sẽ càng ngày càng náo nhiệt.



Bánh bao nhỏ nhà y chưa gì đã lớn như vậy rồi, chỉ trong chớp mắt đã có thể làm phụ thân.



Ninh cha cũng nhận được thiệp mời của Viên phủ. Viên phủ thật sự để Viên Trí Chi thành thân với tên ăn mày kia, dù sao đó hoàn toàn không phải là chuyện của bọn họ, Ninh cha cũng không tiện quơ tay múa chân gì. Nếu Viên phủ luôn luôn có thể bắt thóp tên ăn mày kia, với tính tình của Viên Trí Chi, cuối cùng cũng coi như có một nơi để thuộc về. Dù sao, theo suy nghĩ của Ninh cha thì chỉ cần là người có tính đại thiếu gia một chút đều sẽ không chịu nổi tính cách của Viên Trí Chi.



Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê cũng đi theo uống rượu góp vui.



Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê một cách ngờ vực: “Tống Ngôn Khê, ngươi bị gì vậy?” Hắn cảm thấy hình như Tống Ngôn Khê đang vô cùng căng thẳng mà nhìn về phía hắn, luôn dõi theo hắn mọi lúc mọi nơi. Ninh Vũ âm thầm nắm chặt tay Tống Ngôn Khê: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để lạc ngươi đâu.”



“Ta đang sợ ngươi đi lạc đó, chỗ này nhiều người như vậy, ta lo ngươi không tìm được ta và cha sẽ khóc nhè.”



Trong lòng Ninh Vũ không đồng tình chút nào: “Ngươi chỉ đang nói một đằng làm một nẻo thôi chứ gì, nhất định ngươi đang lo mình sẽ đi lạc. Nếu ngươi lạc đường thật thì cứ đứng yên ở một nơi an toàn nào đó đi, ta sẽ nhanh chóng quay lại tìm ngươi, ngươi còn sợ cái gì nữa?”



“Này, Ninh hỗn đản.” Tống Ngôn Khê lắc lắc tay Ninh Vũ: “Viên Trí Chi sắp thành thân rồi kìa, ngươi có cái gì muốn nói không?”



“Nói gì? Chúc hắn cung hỷ cung hỷ à? Ta không quen hắn, tại sao phải nói chuyện với hắn chứ. Chúng ta tới đây chủ yếu để ăn thôi. Tống Ngôn Khê, ta cho ngươi biết, ngươi không được nhìn những nam nhân khác đó, chỉ được nhìn ta thôi.” Không ngờ số thiếu gia trẻ tuổi đến uống rượu mừng hôm nay lại nhiều như vậy, thật phiền mà.



“Thế ngươi có nhìn tiểu ca nhi khác không?”



“Bọn họ không ai đẹp hơn ngươi hết.”



Tống Ngôn Khê sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Thật sự xinh đẹp đến vậy ư? Thế tại sao đời trước Ninh Vũ lại không thích?”



Đôi lời của tác giả: “người xuyên việt” sẽ có đầy đủ diễm phúc vốn có của mình giống như đời trước. Chỉ là không biết khi không còn thân thế hiển hách của Ninh Tiểu Vũ chống lưng nữa, liệu gã có còn nhận được những tấm “chân tình” nông cạn kia không?