Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 35 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Sau khi Tống Ngôn Khê ngủ dậy, y luôn cảm thấy Ninh Vũ có gì đó kỳ kỳ, ánh mắt sáng quắc cùng độ cong không kiềm được nơi khoé miệng kia đều tỏ rõ rằng chủ nhân của nó đang không có ý tốt.
Ninh Vũ nhất định là đang đánh chủ ý xấu gì đó lên y.
“Tống Ngôn Khê, kỹ thuật vẽ tranh của ngươi thật là cao minh, tác phẩm vẽ ra vô cùng có linh khí. Cha vẫn hay khen ngươi am hiểu cầm kỳ thi hoạ. Ta từng may mắn được chiêm ngưỡng một tác phẩm của ngươi, bức tranh đó vô cùng đẹp, mấy hoạ sĩ có tiếng ngoài kia không ai sánh được với ngươi cả.”
Trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng đắc ý, thế nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc như thường: “Chỉ là quẹt quẹt vài cái thôi, không đáng để được đánh giá cao như vậy đâu.”
“Tống Ngôn Khê đúng là người vừa có tài vừa khiêm tốn mà.”
Tống Ngôn Khê được khen tới nở cả mặt mày, ngay sau đó lại thận trọng nói: “Do bình thường luyện tập nhiều nên mới vậy thôi, không có gì to tát cả. Ngươi có chuyện gì không?”
“Tống Ngôn Khê, ngươi có thể vẽ cho ta vài bức tranh được không? Ta muốn sưu tầm chúng để lâu lâu lấy ra chiêm ngưỡng.”
Tâm tình của Tống Ngôn Khê đang tốt, hơn nữa đối với y vẽ vài bức tranh cũng không phải chuyện khó khăn gì, lập tức phóng khoáng đồng ý: “Được, ngươi muốn bao nhiêu bức cũng được.”
Ninh Vũ đầy mặt kính phục: “Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là còn phóng khoáng hơn cả nam nhân nữa, cũng không hay lật lọng như cái đám kia. Ngươi thật tốt quá đi!” Ninh Vũ nói vô cùng chân thành.
Tống Ngôn Khê vô cùng đắc ý: “Ngươi có yêu cầu gì với tranh không? Muốn tranh vẽ cái gì?” Sau đó Tống Ngôn Khê trông thấy Ninh Vũ lấy ra quyển sách mình vô cùng quen thuộc kia, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng nhiều.
“Tống Ngôn Khê, ngươi có thể vẽ giống như vậy được không? Ừm, đúng rồi, phải vẽ thêm mặt nữa, cũng không cần mỗi bức mỗi khác đâu, cứ lấy mặt hai chúng ta là được.”
Tống Ngôn Khê run run chỉ tay vào Ninh Vũ, mặt đỏ hết cả lên: “Ngươi, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ.” Sao y có thể vẽ loại tranh đó được chứ, còn dùng mặt của bọn họ để vẽ nữa.
Ninh Vũ nắm chặt tay Tống Ngôn Khê: “Ta biết ngươi vẽ người rất giỏi, chắc chắn sẽ vẽ vô cùng đẹp. Hồi nãy ngươi đã đồng ý với ta rồi mà.”
“Ta, không, vẽ! Ta không thích vẽ người, vẽ cũng không đẹp chút nào đâu.”
“Ngươi nói dối.” Ninh Vũ lấy ra bức tranh Tống Ngôn Khê vẽ mình: “Ngươi xem này, ngươi vẽ bức này vô cùng sống động, trông y như thật ấy.”
Ánh mắt của Ninh Vũ liên tục liếc sang chiếc gương, khiến cho cả tâm can của Tống Ngôn Khê đều phải run rẩy. Y cứ thế trơ mắt nhìn Ninh Vũ ôm chăn trải lên chiếc ghế đặt trước gương.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, mặt Tống Ngôn Khê liền tái đi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Sợ ngươi đau nên mới lót ra cho mềm nè.”
Y có nên cảm ơn Ninh Vũ vì đã săn sóc đến vậy không?
Có lẽ do đây là lần đầu tiên hai người thử làm ở chỗ khác ngoài giường, cho nên Tống Ngôn Khê cực kỳ mẫn cảm, Ninh Vũ hình như cũng kích động hơn bình thường.
Thanh âm của Ninh Vũ đều dính nhớp lè nhè cả ra: “Tống Ngôn Khê, ngươi đã nhớ hết biểu tình với động tác chưa vậy?”
Tống Ngôn Khê vừa phải trải qua một đợt trùng kích cực lớn, đầu vẫn hơi hơi mê man, chỉ mờ mịt nhìn Ninh Vũ.
Ninh Vũ tốt bụng an ủi: “Tống Ngôn Khê, chúng ta không vội, một lần không nhìn rõ được thì chúng ta làm thêm mấy lần thôi, lần này ta sẽ làm chậm hơn một chút, để ngươi có thể nhìn rõ rồi nhớ kỹ hơn.”
!!??…
Ninh Vũ cảm thấy có lẽ do hắn đọc nhiều sách truyện quá nên giờ cũng có thiên phú viết truyện luôn.
Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ quậy đến mức không còn cách nào khác, Ninh Vũ không muốn chỉ có mấy bức tranh cứng nhắc đơn điệu như bình thường, mà còn phải vẽ thành một quyển cố sự đàng hoàng có liên quan với nhau cơ. Cả phong cảnh xung quanh với đồ trang trí đặt bên cạnh cũng phải vẽ lên hết, lấy cớ là để dễ hình dung hơn.
Trong đầu Ninh Vũ nghĩ ra được rất nhiều hình ảnh, cấu tạo nên rất nhiều tình tiết, sau đó kết nối từng cái từng cái lại, rồi lấy bút viết chúng xuống giấy, cuối cùng là bàn luận với Tống Ngôn Khê về việc nên vẽ ra như thế nào.
Hiếm lắm mới có một việc có thể khiến cho Ninh Vũ kiên trì lâu như vậy, mỗi tội chuyện này đúng là mất mặt mà.
Ninh Vũ say mê ngồi xem Tống Ngôn Khê hoàn thành tác phẩm truyện tranh đầu tiên của hai người, chỉ cần nhìn tranh thôi cũng biết cốt truyện của cố sự này nói về cái gì, nhân vật được vẽ vô cùng tự nhiên, khung cửa sổ mở toang sau lưng cùng cành mai hồng thấp thoáng chen vào đều vô cùng sinh động.
Ngay sau đó Ninh Vũ liền kích động ôm Tống Ngôn Khê lên xoay vài vòng: “Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là lợi hại quá đi, tranh ngươi vẽ vô cùng đẹp, vô cùng dễ nhìn luôn.” Đã vậy còn rất chân thành cùng không biết xấu hổ mà để Tống Ngôn Khê nhìn thứ đang nổi lên dưới thân mình.