Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 51 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Ninh cha thấy Ninh Vũ bê một mầm cây nhỏ trên xe ngựa xuống thì khá là kinh ngạc, y biết hai người vừa đi Tống phủ về, nhưng sao về rồi còn mang theo một mầm cây chi vậy?



“Vũ nhi, các ngươi đang làm gì thế?”



“Chúng ta đang trồng Tiểu Táo.”



Ánh mắt của Ninh cha nhẹ nhàng lướt qua phần bụng của Tống Ngôn Khê một chút, Tiểu Táo không phải đã được gieo trồng rồi à?



Ninh Vũ ngồi xổm xuống đào đất trồng cây rồi tưới nước.



Tống Ngôn Khê đứng một bên quan sát cùng Ninh cha.



Tống Ngôn Khê kể lại mọi chuyện cho Ninh cha đang không hiểu gì nghe.



Ninh cha nghe xong liền liên tục cảm khái, Vũ nhi tiểu tử này từ nhỏ đã gian trá biết hẹn ước này nọ, dùng một trái táo đổi lấy trái tim của tiểu mỹ nhân. Tặng táo thì đúng ngay trái mọc ra từ cây giống đã trưởng thành, cả tên của hài tử cũng đặt là Tiểu Táo luôn. Không ngờ nha không ngờ nha, tiểu tử này thật sự thông minh đến thế à? Biết cách thông đồng tiểu ca nhi như vậy.



Ninh Vũ làm xong thì đứng lên, Tống Ngôn Khê lập tức cầm khăn đi đến lau mồ hôi cho Ninh Vũ.



“Ta đã sai người dựng hàng rào xung quanh, cẩn thận chăm sóc cây táo này rồi. Để nó cùng trưởng thành với Tiểu Táo của chúng ta.”



Ninh cha nghe thấy thì cố gắng nghiêm mặt không cười. Sau khi về phòng liền kể lại chuyện hôm nay cho Ninh Uyên: “Miệng của tiểu tử thối nhà ngươi như được bôi mật vậy, mấy câu nói ngọt tuôn ra liên tục luôn, không câu nào giống câu nào.”



“Trước đây không phải hắn đã nịnh ngươi như vậy sao. Miệng hắn lúc nào cũng cha là tiểu ca nhi trẻ nhất xinh đẹp nhất, không ai sánh bằng.”



“Hắn nói thật mà, nịnh ta chỗ nào chứ?”



“Ừ ừ, là nói thật cả.”



“Uổng công ta hồi trước còn lo hắn không biết dỗ dành phu lang của mình. Ngươi không thấy Ngôn Khê bị hắn dỗ đến mê muội như thế nào đâu. Còn biết bày trò lãng mạn này nọ nữa, chỉ một trái táo đã đổi được trái tim của Ngôn Khê.” Như chợt nhớ tới chuyện gì đó, y liền trừng mắt nhìn Ninh Uyên: “Cùng một cái đức hạnh giống như ngươi. Lúc trước ngươi cũng thế.”




Ninh cha thầm trợn mắt trong lòng, thời gian Ninh Uyên ở binh doanh cũng không ít, nhưng có thấy ổng than khó chịu gì đâu. Vũ nhi đi mấy ngày thì lại không được. Hơn nữa đại ca của Ngôn Khê cũng làm việc ở binh doanh, chức vị không thấp, cũng chưa từng thấy Ngôn Khê xót cho hắn tí nào.



“Ngôn Khê, ngươi có từng nghĩ đến chuyện sau này Vũ nhi sẽ làm gì chưa?”



Tống Ngôn Khê hoang mang hỏi: “Làm gì?”



“Hắn thành gia rồi thì cũng phải lập nghiệp chứ, phụ thân ngươi có sẵn nhân mạch trong quân đội, nếu hắn vào quân đội, phụ thân ngươi có thể lót đường sẵn cho hắn, sau này thành tựu chắc chắn sẽ không nhỏ. Nếu Vũ nhi muốn làm cử nhân thì cũng có thể theo đường làm quan. Như thế ở Uyển thành vẫn có quyền hành một chút.”



“Phu quân không thích gì cả, hắn chỉ thích ăn chơi du ngoạn thôi. Thi cử nhân cũng không phải để làm quan, chỉ là vì muốn hiểu biết thêm một vài thứ. Hơn nữa những cửa hàng của chúng ta cũng kiếm được không ít tiền, ta còn có rất nhiều của hồi môn, hoàn toàn không cần phu quân nhọc lòng lo lắng.”



Ninh cha trợn mắt há mồm nhìn Tống Ngôn Khê, giận dữ chọt chọt trán y một chút: “Ngươi còn nuôi hoàn khố tốt hơn cả ta, có ai như ngươi đâu chứ? Ngươi xem kìa, chủ quân nhà nào cũng muốn phu quân nhà mình được nổi bật, công thành danh toại hết.”



Tống Ngôn Khê nghĩ đến chuyện đó liền cảm thấy mệt mỏi thay Ninh Vũ: “Cứ để Tiểu Táo lo mấy chuyện đó đi. Từ lúc nó nhỏ ta sẽ buộc nó phải học hành cho thật tốt, thi cử làm quan, Tiểu Táo mà thành đại quan thì Ninh Vũ sẽ là phụ thân của đại quan rồi, như thế hắn cũng sẽ rất nổi bật.”



Ặc, lần này Ninh cha thật sự không biết phải nói gì, y vô cùng yêu thương nhi tử, cho nên Ninh Uyên mới củng cố địa vị của Ninh phủ, y thì quản lý việc kinh doanh, tích cóp tiền tài gia nghiệp cho Ninh Vũ, để Ninh Vũ có thể sống một cuộc sống thật nhàn nhã thong dong, không cần phải lo lắng chuyện gì. Nhưng tới Ngôn Khê thì muốn nhi tử cố gắng để phụ thân hưởng thụ.



Buổi tối khi đến giờ đi ngủ, Ninh Uyên kỳ quái hỏi Ninh cha: “Sao lại bày ra biểu tình này vậy?”



Ninh cha trong lòng ngũ vị tạp trần: “Ngươi không cần lo nhà mình sẽ nuôi ra mấy tên hoàn khố nữa đâu.”



Ninh Uyên vừa cởi quần áo vừa nói: “Sao vậy?”



“Ngươi không biết đâu, Ngôn Khê định sẽ nghiêm khắc theo dõi Tiểu Táo hoặc Tiểu Đào hoặc Tiểu Anh Đào sau này tập võ đọc sách, để có thể làm võ tướng hoặc quan văn, khiến bọn họ làm rạng rỡ tổ tông, công thành danh toại.”



“Cũng tốt chứ sao, đỡ vô dụng hơn phụ thân chúng nó.”



“Không, ngươi chắc chắn không biết lý do tại sao y muốn làm như vậy đâu. Là vì để Vũ nhi được trở thành phụ thân của đại quan, đợi đến khi chúng ta già rồi, vẫn có người tiếp tục che chở Vũ nhi để hắn có thể tiếp tục tiêu dao!”



Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Uyên nghe thấy loại suy nghĩ như thế này, sửng sốt một hồi liền cười nói: “Đây là mình không làm được thì sinh hài tử đi làm cho mình sao? Ngôn Khê đúng là lạ lùng.”