Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 58 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
Trên sách có viết, giấc mơ là nguyện vọng trong tiềm thức của một người. Ngoài hiện thực có thể vì nhiều lý do phức tạp rắc rối mà kiềm nén, nhưng khi ở trong mơ, thoát khỏi trói buộc đạo đức và lý trí, những lựa chọn được đưa ra thường nghiêng về ý muốn của bản thân mình hơn.
Có lúc giấc mơ còn phản ánh nỗi sợ hãi của con người. Ngôn Khê sợ hắn sẽ bị Lý Hàn thế chỗ thêm lần nữa.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê: “Bé mèo nhỏ này, móng sắc thật đó.”
“Trước đây ngươi bảo ta là chó con mà.”
“Do ngươi lúc nào cũng thích cắn người cả. Ngôn Khê, đừng sợ, đời này ta sẽ không bị Lý Hàn thế chỗ nữa, lần trước là do bất ngờ thôi.”
Tống Ngôn Khê cắn môi: “Nếu gã ta dám chiếm xác ngươi thêm một lần nữa thì ta sẽ lập tức thiêu chết gã! Hay giờ cứ thiêu chết gã ta trước đi, vạn nhất…”
Ninh Vũ ôm chặt Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê, không sao đâu, tin ta đi. Lý Hàn người này vô cùng quái lạ, chúng ta không thể tùy tiện động thủ được, mấy tên yêu quái kiểu thế hay biết chút phép phản phệ gì gì đó lắm, chúng ta phải thật cẩn thận thì tốt hơn.”
“Lần trước ngươi làm sao mà để gã ta chiếm xác vậy?”
“Viên Trí Chi chặn trước ngựa của ta, cản đường không cho ngựa chạy. Sau đó lấy roi quất vào ngựa, khiến cho ngựa của ta hoảng cả lên, hất ta xuống đất. Lúc ta tỉnh lại đã bay bên ngoài xác mình rồi.”
“Tiện nhân Viên Trí Chi này!”
!!
Ninh Vũ kinh ngạc nhìn Tống Ngôn Khê chửi rủa, Tống Ngôn Khê vẫn luôn là một công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, tính tình ôn hòa thiện lương, bụng đầy tri thức lễ nghĩa, có lẽ đây là lần đầu tiên phun ra một câu nói thô tục ác ý như vậy. A, Ninh Vũ suýt nữa quên mất, hồi đó lúc hai người vừa mới thành thân, Tống Ngôn Khê cũng từng mắng hắn khốn nạn.
“Hai người kia sinh ra để khắc chúng ta à? Toàn cấu kết với nhau làm chuyện xấu. May là giờ hai người họ đã ở chung một chỗ rồi, thoải mái mà hành hạ lẫn nhau.”
Ninh Vũ xoa xoa cổ Tống Ngôn Khê: “Đừng giận. Đã qua cả rồi.”
Ngữ điệu của Tống Ngôn Khê tràn ngập vẻ oan ức và tức giận: “Viên Trí Chi chính là người đã làm hại ngươi. Vốn ta còn đang thương hại hắn lỡ gả phải kẻ không đứng đắn, ai ngờ tất cả chỉ là hắn tự làm tự chịu. Mong hắn và Bạch Vô Trần có thể quậy đến mức long trời lở đất, nhà tan người mất luôn đi.”
“Được rồi được rồi, đừng giận đừng giận nữa, Tiểu Táo của chúng ta cũng không muốn thấy cha nó tức giận đâu.”
“Phu quân, chúng ta chuyển ngựa ra khỏi phủ hết đi, xe ngựa cũng đừng để ở đây nữa.”
Ninh Vũ chợt cảm thấy buồn cười: “Vậy mỗi ngày phụ thân phải cưỡi ngựa đến binh doanh thì sao?”
“Đang ở trong phòng ngẫm nghĩ lại, ta đã phái người đưa cơm cho nó rồi.”
Thế nhưng đến sáng sớm hôm sau, mâm cơm vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn chút gì, Hạ Tử Câm bắt đầu tuyệt thực.
Ngày thứ nhất, Hạ cha còn tức giận nói: “Không ăn thì nhịn.”
Cơ mà đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, thấy mâm cơm vẫn không hề được đụng vào, người Hạ phủ bắt đầu sốt ruột.
Hạ Tử Câm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, dù cho những người khác có đút thế nào cũng không chịu mở miệng. Hạ đại ca cưỡng ép đổ thức ăn vào thì lại bị Hạ Tử Câm phun hết ra ngay sau đó.
Hiện tại người Hạ phủ mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hạ cha vừa chảy nước mắt vừa nói: “Lão gia, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Tên nhóc này đúng là bị chiều hư rồi. Còn có thể làm gì được nữa? Phải đến Ninh phủ thương lượng, nhờ bọn họ tới cầu hôn thôi. Hồi đó còn thấy nó thông minh, giờ ta thấy nó đọc sách đến mụ đầu luôn rồi.”
“Bình phu thì bình phu đi, Ninh phủ cũng khá tốt, Ninh Vũ cũng là lựa chọn không tồi, tính tình Ngôn ca nhi của Tống gia cũng rất dễ chịu, Tử Câm qua đó vẫn có thể sống tốt. Có giao tình và mặt mũi của Như Phong ở đó, Ninh Vũ sẽ không đối xử tệ với Tử Câm. Cơ mà bình phu cũng không thể danh chính ngôn thuận bằng chủ quân được, quyền lợi còn phải phân một nửa ra ngoài.”
Hạ lão gia cau mày: “Thế nhưng cũng không thể bức tử nó được, con cái đúng là nợ nần mà.”
**
Vì bụng đang nhô lên nên Tống Ngôn Khê không thể làm chuyện thân mật với Ninh Vũ, do đó trong lòng y cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nhờ Ninh Vũ bảo y nằm quay lưng về phía mình, ôm sát lấy y từ phía sau, Tống Ngôn Khê mới không cáu kỉnh nữa.
Ninh Vũ xoa bóp cẳng chân bị chuột rút cho Tống Ngôn Khê, không hiểu sao Tống Ngôn Khê vẫn cảm thấy nôn nóng trong lòng, hồi hộp bất an, cứ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
“Đã có ta ở đây rồi, đừng lo, cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Tống Ngôn Khê giật mình thức dậy lúc nửa đêm, Tống Ngôn Khê vừa nhúc nhích, Ninh Vũ lập tức tỉnh theo. Sau đó theo bản năng mà giơ tay ra đỡ Tống Ngôn Khê xuống giường đi vệ sinh. Do đang trong thời kỳ thai nghén, số lần tiểu đêm của Tống Ngôn Khê nhiều hơn bình thường rất nhiều, ban đầu Tống Ngôn Khê còn cẩn thận cố gắng không làm phiền đến Ninh Vũ.
Thế nhưng Ninh Vũ lại không cho Tống Ngôn Khê ngủ bên ngoài, mỗi lần y muốn xuống giường thì phải băng ngang qua người Ninh Vũ, lúc nào cũng đánh thức Ninh Vũ, hại Ninh Vũ không thể ngủ ngon được.
Ninh Vũ lại nhất quyết muốn giúp y, nói là ban đêm trời tối, sợ y không cẩn thận đụng phải đồ vật xung quanh.
Tống Ngôn Khê tỉnh ngủ rồi nằm suy nghĩ một chút, nghĩ cỡ nào cũng không thấy có chuyện gì không hay sẽ xảy ra cả, Ninh Vũ không chọc cha tức giận, thân thể của cha vẫn rất khỏe, Tiểu Táo của y cũng rất khỏe mạnh, phu quân còn ở bên cạnh y, sau khi cân nhắc tất cả các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra xong, Tống Ngôn Khê mới yên tâm trở lại.