Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 63 :
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Edit: Arisassan
“Ngài mang mấy lễ vật này về đi, thân thể của ta đã không có gì đáng lo rồi. Hôm nay ta đột nhiên động thai khí, dọa sợ Tử Câm, sau khi về nhà ngài nhớ phải an ủi y đó.”
Tống Ngôn Khê càng tỏ ra thấu hiểu, Hạ chủ quân càng xấu hổ thêm: “Mấy dược liệu này ngươi cứ giữ lại đi, sau khi sinh hài tử rồi có thể dùng chúng để bồi bổ, củ nhân sâm này cũng lâu năm lắm, dược hiệu không tồi đâu.”
Hạ chủ quân vô cùng nhiệt tình, một bộ không cho người khác từ chối, Tống Ngôn Khê không thể từ chối cho nên đành nhận.
Hạ chủ quân nói lời xin lỗi với Ninh cha một phen, sau đó chuyện này mới coi như đã hòa giải xong, không ảnh hưởng gì đến giao tình giữa hai phủ. Đồng thời Hạ chủ quân cũng không nhắc đến chuyện cho Hạ Tử Câm gả vào Ninh phủ nữa, dù Ninh phủ hào phóng không so đo chuyện này, nhưng bọn họ cũng không mặt dày đến mức đòi hỏi chuyện như thế.
Chưa gả vào đã khiến cho thiếu chủ quân Ninh phủ suýt mất đi hài tử, nếu thật sự gả vào rồi thì chẳng những Ninh phủ có mâu thuẫn, mà cả Tống phủ cũng sẽ không để yên.
Hạ chủ quân lâu lắm rồi mới phải cúi người xin lỗi, ăn nói khép nép như thế này, hiện tại sau khi nhìn thấy cách nói chuyện và xử sự của Tống Ngôn Khê, thật sự cảm thấy Hạ Tử Câm kém y quá xa, lập tức quyết tâm muốn dạy dỗ Hạ Tử Câm lại.
Hạ chủ quân trở về Hạ phủ, thấy Hạ Tử Câm vẫn không ngừng ầm ĩ thì xoa xoa thái dương đau nhức của mình, không nhịn được nói: “Ngươi đang nháo cái gì nữa đây? Vẫn chưa nháo đủ à?”
Hạ Tử Câm đột nhiên nhớ lại những câu chỉ trích mà Tống Ngôn Khê nói với mình kia, rằng hành động của y khiến cho tất cả mọi người đều phiền chán, liền đỏ mắt nói: “Tống Ngôn Khê cố ý, y cố ý vu oan cho ta.”
Hạ chủ quân vô cùng thất vọng: “Tống Ngôn Khê từ đầu tới cuối không hề trách tội ngươi cái gì cả, vu oan cho ngươi chỗ nào?”
Hạ Tử Câm nghẹn lời, đến tận bây giờ y cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Dường như ngay sau khi Tống Ngôn Khê cười nói muốn cho y mở mang kiến thức, tất cả mọi chuyện đều vượt ngoài tầm với của y, y cứ bị cuốn đi liên tục.
“Y vốn là giả bộ bệnh mà, cố ý la lên thông báo cho hạ nhân. Y còn nói muốn cho ta mở mang kiến thức về hậu viện, còn mắng ta nữa. Ta muốn đi vạch trần bộ mặt thật ghê tởm của y.”
“Chát” một tiếng, lời lên án của Hạ Tử Câm lập tức im bặt.
Vào một ngày bình thường nọ, Tống Ngôn Khê vô cùng bình tĩnh mà nói: “Phu quân, hình như ta sắp sinh rồi.”
Ninh Vũ trợn mắt, chợt không biết phải làm gì, sau đó mới nhanh chóng phản ứng lại, quay sang dặn dò tiểu thị, mấy chuyện này đã được chuẩn bị sẵn từ trước rồi, cho nên hạ nhân người thì theo huấn luyện chạy đi tìm đại phu cùng ông đỡ, người thì đi nấu nước nóng, người thì đi chuẩn bị nhân sâm.
Ninh Vũ ôm Tống Ngôn Khê về giường, hai tay run lẩy bẩy. Giường đã được dọn dẹp xong, Tống Ngôn Khê cười với Ninh Vũ: “Phu quân, đừng sợ, lát nữa ngươi có thể trông thấy Tiểu Táo rồi. Ta không đau chút nào cả.”
Bình thường chỉ cần không thoải mái một chút là đã làm nũng rồi, bây giờ nửa người dưới đau như bị xé toạch cả ra, ở trên lại nhẹ như mây gió mà cười nói mình không đau, không màng tới việc mồ hôi lạnh trên trán đang không ngừng đổ ra ngoài.
Ninh cha nhận được tin cũng nhanh chóng chạy tới, sau đó Ninh Vũ bị đuổi ra ngoài.
Ninh Vũ đứng yên bên ngoài không hề nhúc nhích, từ lúc Tống Ngôn Khê nói y sắp sinh cho đến hiện giờ, đầu óc hắn đều trống rỗng, ôm Ngôn Khê đến trên giường rồi động viên y đều là hành động theo bản năng.
Ngay cả hắn bị ai đuổi ra cũng không biết, đứng yên không hề di chuyển, chăm chú nhìn về phía giường trong phòng.
Ninh Vũ cả người bất động, sắc mặt trầm ổn đứng trước cửa, nếu Hạ Như Phong ở đây thì chắc chắn đã khâm phục khả năng giữ bình tĩnh của Ninh Vũ rồi, không giống hắn, khóc nước mắt nước mũi tèm lem. Thế nhưng trên thực tế, đầu óc của Ninh Vũ cũng không thể suy nghĩ nữa, sợ là hiện tại người khác hỏi hắn tên hắn là gì hắn cũng không trả lời được.
Xung quanh rõ ràng đang vô cùng ồn ào, nhưng hai tai Ninh Vũ chẳng thể nghe lọt được thanh âm nào, cảm thấy như qua một quãng thời gian thật dài, lại như chỉ trong chốc lát, đến lúc nghe thấy tiếng khóc nỉ non của em bé mới sinh thì Ninh Vũ mới chuyển động tròng mắt đang dại ra của mình được.
Mỗi tội do đứng lâu quá, cho nên nhất thời không thể di chuyển được. Cha đứng trước cửa gọi hắn, bảo hắn mau vào.
Ninh Vũ cố gắng nhấc từng bước vào phòng, quỳ gối xuống nằm nhoài trước mặt Tống Ngôn Khê, sắc mặt của Tống Ngôn Khê tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, tóc mái đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
“Ngôn Khê mệt nên ngủ rồi, để y nghỉ ngơi một chút đi. Mau đến nhìn Tiểu Táo này.”
Ninh cha ôm Tiểu Táo đến trước mặt Ninh Vũ, một cục nhỏ đỏ hỏn nằm rúc trong tã lót, Ninh Vũ vừa nhìn một cái liền cả kinh: “Sao lại xấu như vậy chứ? Đây là Tiểu Táo ư?” Nhăn như Lão Táo vậy.