Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 65 :

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Edit: Arisassan



Ninh Vũ tay chân luống cuống, nhất thời không biết nên xử lý tình huống hiện tại như thế nào. Bèn đặt Tiểu Táo vào trong ngực của Tống Ngôn Khê, sau đó ôm lấy Tống Ngôn Khê, một tay thì bế Tiểu Táo chung với y, dỗ cả hai người cùng một lúc.



Tống Ngôn Khê bị xúc cảm và trọng lượng trong ngực thu hút sự chú ý, cố gắng nín khóc, thút thít nghẹn ngào mà dỗ dành Tiểu Táo: “Tiểu Táo ngoan, mau mau nín khóc nào.”



“Bé ngoan, mau nín khóc nín khóc.” Ninh Vũ cũng dỗ theo, bé ngoan không biết là đang gọi Ngôn Khê hay gọi Tiểu Táo, hay là gọi chung cả hai người.



Tiểu Táo được người bồng thì không khóc nữa, chớp chớp mắt nhìn Tống Ngôn Khê, nhìn đến mức hai mắt Tống Ngôn Khê xót cả lên.



Tiểu Táo nín khóc, Ninh Vũ rốt cuộc cũng có thời gian quay sang dỗ dành tiểu yêu tinh nhà mình: “Được rồi được rồi, sao tự nhiên lại khóc vậy?”



Ngữ khí ôn nhu của Ninh Vũ khiến cho viền mắt của Tống Ngôn Khê nóng lên, nước mắt lại chảy xuống.



Ninh Vũ lau nước mắt cho Tống Ngôn Khê: “Có ta ở đây rồi, có chuyện gì thì cũng đã có ta ở đây.”



“Ngươi, ngươi chỉ thương Tiểu Táo, không thương ta.” Tống Ngôn Khê vừa nói vừa nấc nghẹn: “Ngươi còn chuyển ra ngoài với Tiểu Táo nữa.” Càng nói Tống Ngôn Khê càng thấy oan ức, rõ ràng trước đây Ninh Vũ không thích ra ngoài ở nhất, chỉ thích ôm y. Hiện tại có Tiểu Táo rồi thì chỉ thích ôm Tiểu Táo thôi.



Ninh Vũ sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Ta không thương ngươi lúc nào?” Đúng là tai bay vạ gió mà, người hắn nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, sao hắn có thể không thương được chứ?



“Trong lòng ngươi chỉ có Tiểu Táo, chỉ ôm ôm hôn hôn Tiểu Táo thôi.” Tống Ngôn Khê kể hết tội trạng mấy ngày gần đây của Ninh Vũ ra, càng nói càng thấy xót, lập tức khóc đến run cả người.


“Vậy nếu chúng ta mang Tiểu Táo ra hóng gió nhiều hơn thì nó có lớn nhanh hơn không?”



“Phụt” Ninh cha vừa bước vào liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, không thể nhịn được mà cười ra tiếng.



Tống Ngôn Khê mừng rỡ kêu lên: “Cha, ngài mau đến xem xem, Tiểu Táo có phải càng ngày càng giống phu quân không? Cái mũi với cái miệng y chang luôn nè.”



“Ừ ừ.” Lớn nhanh như gió không phải ra hóng gió là lớn liền, đúng là ngốc đến đáng yêu. “Ta có chuẩn bị một ít đồ chơi cho trẻ con, đợi đến lúc Tiểu Táo lớn hơn một chút là chơi được rồi. Tiệc đầy tháng cũng sắp đến, trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng có một vài thiệp mời quan trọng cần các ngươi tự tay viết để thể hiện sự tôn kính đối với người nhận.”



“Làm phiền cha rồi.”



Tiểu Táo vẫy tay, kêu a a a a liên tục. Ninh cha giơ ngón tay ra cho Tiểu Táo bắt lấy: “Ngươi không biết phụ thân ngươi cao hứng cỡ nào đâu, suốt ngày cứ mặt mày sáng sủa khoe khoang khoác lác trong quân doanh, cả phương án tập võ cho Tiểu Táo cũng đã lập xong hết rồi.” Hơn nữa còn để bù đắp tiếc nuối khi không thể áp dụng lên người Vũ nhi, không phát huy được niềm đam mê khi làm sư phụ của người khác.



Ninh Vũ còn chưa nói giúp cho nhi tử nhà mình, Tống Ngôn Khê đã kích động nói tiếp: “Muốn thành tài thì phải rèn luyện từ nhỏ, không chỉ tập võ mà còn phải biết chữ nữa, cầm kỳ thư họa, văn võ song toàn mới tốt, Tiểu Táo sau này chắc chắn sẽ là một công tử nho nhã phóng khoáng phong lưu. Ta phải lập trước chương trình học cho Tiểu Táo mới được.”



Nghe cha hắn cùng phu lang nhà hắn ngồi thảo luận vô cùng háo hức, Ninh Vũ cảm thấy Tiểu Táo thật đáng thương, hồi còn nhỏ lúc hắn lười biếng không muốn tập võ, cứ chạy ra phía sau lưng cha để trốn, dù cho phụ thân có giận đến giơ cả chân thì hắn vẫn không chịu ra, lúc học với phu tử cũng thế, hắn nhanh chân vô cùng, trốn giỏi đến mức không hạ nhân nào tìm được.



Sau đó phụ thân bảo hắn học một mình buồn chán quá nên mới không thể ngồi yên, bèn đưa hắn đến thư viện để học, kết quả gần phân nửa lớp học đều bị hắn xúi bậy, trốn học ra ngoài chơi.



Nhắc mới nhớ, Hạ Như Phong cũng từng chui lỗ chó với hắn, trốn ra ngoài mua bánh bao ăn.



Tiểu Táo, ngươi phải bảo trọng đó, ai cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi, ngươi phải cố gắng đừng để bọn họ phải thất vọng. Hạnh phúc sau này của ngươi đều tùy thuộc vào chính bản thân ngươi đó, phụ thân ngươi không thể giúp được gì rồi.